Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 90

Đoàn người rời khỏi bệnh viện, đợi đến khi quay lại khu nhà, thời gian cũng vừa chỉ đến hơn bảy giờ tối.

"Anh rửa tay ra ăn cơm trước đi, có chuyện gì đợi lát nói sau." Hà Ngọc Yến nhìn chồng mình quay về thì lập tức dọn đồ ăn từ trong phòng bếp ra.

Đợi sau khi Cố Lập Đông ăn cơm xong, lúc này hai người mới ngồi xuống nói chuyện với nhau.

"Anh thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy." Cố Lập Đông nhớ đến những chuyện vừa mới xảy ra ở bệnh viện lại cảm thấy cuộc đời vô thường.

Hà Ngọc Yến cảm nhận được tâm trạng của anh, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay của đối phương. Cô nhẹ giọng kể lại chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu sau khi anh rời đi. 

Cố Lập Đông giật mình suýt chút nữa đã nhảy dựng từ trên ghế dậy.

Hơn nửa ngày sau anh mới nói ra được một câu: "Đây là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"

Cuộc đối thoại như này cũng diễn ra trong tất cả các gia đình khác. Mọi người đều cảm thấy chuyện xảy ra của nhà họ Triệu quá mức ly kỳ đáng sợ. Thậm chí cũng vì cái này mà truyền ra không ít lời đồn.

Có người nói Triệu Đại Bảo tà môn. Nói chuyện liên quan đến bà nội, ông nội đều có liên quan đến cậu nhóc.

Có người nói do nền móng nhà họ Triệu không tốt cho nên mới xảy ra nhiều tai họa như vậy.

Cũng có người nói con thứ nhà họ Triệu quá ích kỷ, ầm ĩ muốn chia nhà cuối cùng mới hại ba già phải vào bệnh viện.

Đương nhiên, phần lớn mọi người còn lại đều suy nghĩ về cái chết của người mẹ già của ông Triệu, rốt cuộc là bà ta chết như thế nào đây. Ông Triệu có thể bị liệt hay không? Sau khi bị liệt ông ta có chung một kết cục giống như mẹ của ông ta hay không?

Hay ngày sau, sau khi được bệnh viện cố gắng hết sức chữa trị, cuối cùng ông Triệu cũng đã tỉnh lại. Nhưng sự cố này cũng tạo thành hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Lúc Hà Ngọc Yến cùng các hàng xóm trong khu nhà đến bệnh viện thăm ông ta, cô đã bị trạng thái của đối phương làm cho khiếp sợ.

Tóc xám trắng, mặt đầy nếp nhăn, cơ thể run rẩy không ngừng. Trên người cũng được băng bó quấn vải… - -

Những điều đó đều chứng tỏ rằng bệnh tình của ông Triệu không mấy lạc quan.

Trước khi bọn họ đến, bác gái Phùng đã để lộ tin tức với bọn họ.

Tuy ông Triệu được cứu rồi nhưng bởi vì bị thương trúng chỗ xương sống. Nghe nói sau này rất có khả năng không thể đi đường được. Thậm chí hiện tại đại tiểu tiện cũng không thể khống chế được. Chỉ có thể đợi cho đoạn xương đó hoàn toàn lành lại hẳn rồi xem tình huống hồi phục sau này như thế nào thôi.

Bởi vì chuyện này nên khi các cô đến đây thăm bệnh thì tốt nhất đừng nên nói bất luận chuyện gì về vấn đề tê liệt hay những câu tương tự thế.

"Đây là chút đồ mấy hàng xóm ở khu nhà chúng ta cùng mua cho ông đấy. Bà Khổng, bà nhận lấy đi. Hỏi thử bác sĩ xem có thể cho ông Triệu ăn được không?"

Bác gái Khổng vừa mới đổi cái bô đựng nước tiểu với phân cho ông Triệu, thấy mọi người trong khu nhà đến còn xách theo mấy thứ tốt. Sự đau khổ trên mặt cuối cùng cũng thay bằng chút ý cười.

Hà Ngọc Yến vẫn luôn im lặng, chỉ nhìn bác giá Phùng và bác gái Khổng nói chuyện đôi câu. Lại thấy ông Triệu từ đầu đến cuối cũng không phản ứng lại bọn họ. Mọi người cũng chỉ ở lại mười phút rồi rời đi.

"Aiz, ông Triệu này cũng quá xui xẻo rồi."

Sau khi rời khỏi bệnh viện, mấy bác gái đều không nhịn được mà cảm thán. Chuyện này mặc kệ là ai đúng ai sai, bây giờ nhà họ Triệu cũng đã thành ra cái dạng này. Phần lớn mọi người đều thương cảm với họ.

"Chỉ là khổ cho bà Khổng…"

Mà ông Triệu nằm trên giường bệnh sau khi khôi phục được ý thức, ông ta lập tức nhận ra từ phần eo trở xuống của mình hoàn toàn không còn cảm giác gì. Ông ta lập tức cảm thấy không đúng lắm.

Tuy rằng vợ mình, con cái lẫn bác sĩ vẫn chưa ai nói gì nhưng ông Triệu biết, bản thân đã thật sự trở thành người bị liệt.

Điều này khiến ông ta khó chịu, tức giận, tiện đà cũng muốn đánh chết thằng con thứ hai đã hại ông ta bị té ngã.

Nhưng dù làm thế cũng không thể thay đổi được sự thật bản thân ông ta đã trở thành một người bị liệt.

Đương nhiên ngoại trừ điều này, điều khiến ông ta càng thêm sợ hãi là ông ta bắt đầu nghi ngờ có phải mình sẽ lại đi theo vết xe đổ của người mẹ già của mình hay không.

Cái chết của mẹ ông ta có chút liên quan đến ông ta. Nhưng ông ta cũng không cố ý. Chỉ là khi nhìn thấy cháu trai lớn thích ngồi lên mặt ba nó, ông ta như bị ma xui quỷ khiến mới ôm cháu trai lớn đặt lên giường của mẹ già.

Lúc ấy mẹ ông ta mới bị liệt, tinh thần lẫn sức lực đều tan rã. Khi nhìn thấy chắt trai thì mới có chút tinh thần.

Sau đó, ngay ngày hôm sau đã xảy ra chuyện.

Sau khi xảy ra chuyện đó, ông Triệu đã biết mọi chuyện hỏng rồi. Nhưng đồng thời, trong lòng ông ta lại có chút mừng thầm. Bởi vì ông ta biết, trong nhà nuôi thêm một người bị liệt vô dụng là một việc lao lực thế nào.

Bây giờ ông ta đã thành người bị bại liệt, đến lượt ông ta sợ hãi. Chính vì sợ hãi, sau khi tỉnh lại, từ tối qua cho đến hôm nay, ông ta vẫn không dám chợp mắt. Ông ta sợ lắm, ông ta thật sự rất sợ.

Tóc cũng vì buổi tối hôm qua khốn khổ mà trắng đi.

Ông Triệu cũng không biết tương lai bản thân nên làm sao bây giờ. Nhìn chằm chằm con thiêu thân bị mắc vào màng nhện trên tường, ông ta chỉ cảm thấy bản thân cũng giống như nó, hoàn toàn không thể trốn thoát được…

Chuyện nhà họ Triệu gây ầm ĩ trong khu nhà tận mấy ngày liền. Cũng nhờ có chuyện xảy ra sau đó mới khiến mọi người dần chuyển sự chú ý đi nơi khác.

Đến ngày thứ tư sau khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện kia, cũng chính là vào buổi chiều tối ngày thứ tư, dưới ánh nắng mặt trời màu vàng cam chiếu lên những cây cột lốm đốm mang lại cảm giác lịch sử lâu đời khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.

Hà Ngọc Yến ngồi dưới hành lang cùng Cố Lập Đông bưng bát mì, vừa thổi cho nguội vừa ăn.

"Em đã nói chuyện với anh hai, anh ba rồi, sáng chủ nhật các anh ấy sẽ qua đây. Anh nói xem chúng ta có nên chuẩn bị bữa sáng trước luôn không?"

Tuần này, ống dẫn nước thải đã bắt đầu khởi công theo kế hoạch. Bên nhà máy cũng rất quan tâm đến chuyện này, cũng thuê công ty xây dựng tốt nhất ở Bắc Thành.

Ống dẫn đã bắt đầu khởi công, việc bọn họ lắp đặt nhà vệ sinh dự kiến vào ngày chủ nhật đương nhiên cũng sẽ tiến hành theo kế hoạch.

Việc xây nhà vệ sinh nói dễ không dễ, nói khó cũng không khó.

Hà Ngọc Yến tìm đến anh hai, anh ba nhà mình, hơn nữa Cố Lập Đông cũng nhờ bạn bè là Hạ Chí Cường và Lâu Giải Phóng. Còn thêm cả anh La ở lò mổ nữa. Tổng cộng có sáu người đàn ông, chỉ tốn khoảng một ngày đã xây gần xong nhà vệ sinh rồi.

Cố Lập Đông nghĩ một lúc rồi nói:

"Hôm ấy anh sẽ dậy sớm hơn một chút để đến tiệm cơm quốc doanh mua chút bánh bao về. Rau muối nhà chúng ta đến hôm đấy chắc cũng ăn được rồi. Lúc anh La đến, anh ấy sẽ mang cho anh chút xương cục to với thịt ba chỉ. Buổi trưa em nấu ít canh xương. Còn thịt ba chỉ thì để anh làm cho. Đến khi đó em cứ chuẩn bị xong món dưa chua đi nhé. Anh sẽ hầm dưa chua với thịt kho tàu."

Hà Ngọc Yến nghe vậy liếc chồng mình một cái: "Anh còn phải đi đào đất xây nhà vệ sinh. Cơm để một mình em làm là được rồi. Sao nào? Sợ em làm thịt kho tàu không ăn được, hỏng đồ đúng không hả!"

Nói xong câu này, Hà Ngọc Yến lại tự mình bật cười thành tiếng trước. Tên đàn ông này, lúc nào cũng muốn chăm sóc bảo bọc cô.

Cố Lập Đông bị cái liếc mắt của vợ làm cho mặt đỏ bừng lên. Anh chỉ cảm thấy vợ mình thật xinh đẹp.

Lúc vợ chồng hai người đang ngọt ngọt ngào ngào với nhau, bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai thô lỗ ở bên kia con hẻm. 

Âm thanh ấy vừa nghe đã biết là của đàn ông, không dọa được vợ chồng Hà Ngọc Yến nhưng lại khiến những nhà hàng xóm khác đang ăn cơm bị dọa hoảng.

"Vãi thiệt, cái gì vậy. Sợ đến mức ông đây đang ăn cơm mà còn phun cơm từ lỗ mũi ra nữa."

"Có còn để cho người ta được yên ổn ăn cơm không hả?! Kêu kêu kêu, đàn ông con trai kêu cái quỷ gì chứ."

Âm thanh quát tháo vang hết lên hết lần này đến lần khác. Đồng thời, mọi người cũng bê bát đũa đi đến chỗ phát ra âm thanh.

Khi đi đến đó, mọi người đều hận không thể xoay người về nhà. Dù sao nơi này cũng quá thối, sợ mùi hôi thối ấy sẽ dính lên đồ ăn trong bát. Nhưng họ lại không nỡ bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện. Đành cắn răng chịu đựng mùi hôi thối, và hai ba miếng nhét hết đồ ăn trong bát vào trong miệng.

Không sai, lúc này mọi người đều đi đến trước nhà vệ sinh công cộng ở đầu hẻm.

Chỉ thấy trước cửa nhà vệ sinh công cộng có một ông cụ một tay cầm quần một tay chỉ vào chỗ ngã rẽ đi đường tắt hung dữ mắng chửi. Mắng người vừa dữ vừa ác, lượng từ ngữ phong phú khiến mọi người phải khen nghe rất sướng.

Hà Ngọc Yến vừa cảm thấy may mắn vì mình không bê bát cơm ra theo vừa che mũi lại hỏi Cố Lập Đông đó là ai.

"Ông Trần ở khu nhà số ba."

Lúc này bác gái Trịnh cũng đi qua nói thẳng: "Ôi trời đất ơi, ông Trần à. Ban ngày ban mặt ông xách quần theo làm gì? Đây không phải là đang làm bẩn mắt mọi người à?"

Ông Trần bị bác gái Trịnh hỏi như vậy, một tay vẫn xách quần, tay còn lại vung vung như thường nhưng lại quay đầu bốp chát mà nói:

"Tôi thì làm sao? Đúng là tên rình coi đáng chết ngàn lần. Bà không nghe tôi vừa mắng à? Không biết là tên lang thang từ đâu đến, ngay cả ông đây đi vệ sinh cũng bị nhìn lén. Tôi nhổ vào…"

Bác gái Trịnh bị đối phương chửi sợ đến mức lùi về phía sau mấy bước, sau đó không khách sáo mà bật cười ha ha.

Các bác trai bác gái xung quanh cũng cười ha hả lên theo.

Mấy ngày nay con ngõ nhỏ này vì chuyện của nhà họ Triệu mà ai cũng cảm thấy áp lực.

Bây giờ ông Trần lại kể chuyện cười khiến bọn họ cũng buồn cười theo.

"Bà… Mấy người xấu xa này, cười cái gì mà cười? Có người nhìn trộm lão già tôi đây là chuyện rất buồn cười à?"

"Ông Trần à, chỉ với một tên già khú như cọng rau nhà ông, ai lại thích nhìn ông chứ!" Có người dẫn đầu cười chê. Rất nhanh đã nhận được sự đồng ý của mọi người.

Mọi người đều cho rằng nếu thật sự có người muốn rình coi ở nhà vệ sinh, vậy cũng sẽ không nhìn lén lão già họ Trần này. Lão già này ghét tắm rửa, toàn thân thúi hoắc. Còn thích ngửi mùi tất thối của bản thân. Người như thế nổi tiếng độc nhất vô nhị ở nơi đây đấy. 

Cho nên lúc ông ta nói có người nhìn lén ông ta đi vệ sinh, mọi người chỉ cười rồi nhanh chóng tản ra ai về nhà nấy tiếp tục ăn cơm. Chỉ để lại mình ông Trần tiếp tục quát tháo ở nhà vệ sinh công cộng.

Bình Luận (0)
Comment