Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 95

Trên khu đất trống, anh ba vừa đào đất vừa nói cho em rể nghe về lý do hôm nay bọn họ đến trễ.

"Sáng nay lúc anh và anh hai chuẩn bị xuất phát lại phát hiện cánh cửa hôm qua còn nguyên vẹn sáng nay đã bị tróc mất một lớp sơn. Không còn cách nào, chỉ có thể tạm đến chỗ thợ mộc trước để quét thêm một lớp khác. Đợi đến lúc cánh cửa quét sơn xong thì lại phải cẩn thận để lớp sơn ấy khô đi."

Cố Lập Đông nghe xong gật đầu, bỗng nhiên anh hỏi thẳng: "Anh có biết là ai đã làm cửa ra như vậy không?"

Anh ba Hà không ngờ em rể lại hỏi thẳng ra như thế. Hắn giật giật môi, lại nhìn về phía anh hai đang vùi đầu làm việc ở bên kia.

Không cần phải nói, Cố Lập Đông lập tức đoán được.

"Là chị dâu hai đấy. Mấy hôm nay chị ta lại đến đòi tiền mẹ anh, nói cơ thể ba mẹ bên nhà mẹ đẻ khó chịu, muốn đòi ít tiền để mua đồ ngon bồi bổ cho họ."

Anh ba Hà nói đến đây, lén lút liếc anh hai một cái. Lúc này anh mới nhỏ giọng nói tiếp.

"Chị dâu hai gả đến đây cũng được mấy năm rồi. Gần như cứ một hai tháng lại đòi tiền, nói cơ thể ba mẹ không tốt, muốn bồi bổ cơ thể cho họ. Ban đầu mẹ anh cũng tin là thật, cũng cho tiền. Sau lại có người nói với bà ấy, bà mới biết bệnh này chỉ là giả. Từ đó về sau chị dâu hai đòi tiền mẹ mẹ đều không thích cho. Bây giờ mới trở nên như thế. Không ngờ chị ta lại dám làm vậy với cánh cửa này."

Nhưng cho dù có trút giận cũng không nên gây ảnh hưởng đến em gái đã lấy chồng mới đúng!

Anh ba Hà là người có chút mưu mẹo nhưng cũng không có nhiều ý xấu gì. Nhìn thấy chị dâu hai làm như vậy, trong lòng hắn vô cùng khó chịu. - -

Tuy rằng trước khi đi, anh hai đã mắng chị dâu một trận nhưng chỉ cần gia đình không đưa tiền, anh ba Hà cho rằng chị dâu chắc chắn sẽ không ngừng tay.

Cố Lập Đông biết, đương nhiên rất nhanh Hà Ngọc Yến cũng biết.

"Dù sao chuyện này trong lòng anh hiểu rõ là được rồi. Chuyện của nhà mẹ đẻ có chút hỗn loạn, có một số việc có thể can thiệp nhưng một số thì tốt nhất không nên can thiệp vào. Nếu bên ba mẹ có yêu cầu gì thì em có thể trợ giúp."

Hà Ngọc Yến cũng có thái độ như thế.

Cô luôn biết chị dâu hai này không phải người tốt lành gì. Nhưng anh hai của cô là người khuyết tật. Lúc mới đi làm, vì quá mức liều mạng nên bị máy móc đè vào chân. Sau khi chữa khỏi khi đi đường chậm thì sẽ không nhìn ra, nhưng đi nhanh một chút thì sẽ thấy chân khập khiễng. Tuy vì tai nạn này mà anh ấy được chuyển lên làm công nhân chính thức nhưng Hà Ngọc Yến vẫn không thể nói được điều kiện của anh hai tốt hơn bao nhiêu.

Nhưng mấy năm nay chị dâu hai đòi tiền càng ngày càng nhiều đúng là sự thật.

"Em biết rồi. Anh xem tâm trạng chị ta không tốt lại lấy cửa của chúng ta ra để trút giận. Từ điểm này có thể nhìn ra nhân phẩm con người này tệ như thế nào."

Cơm trưa là canh củ sen hầm xương lớn. Thịt là món dưa chua xào thịt kho tàu do Cố Lập Đông nêm gia vị. Nguyên một chậu to đặt trên bàn ở nhà chính, nhìn béo béo ngậy ngậy trông rất tốn cơm.

Sau khi Hà Ngọc Yến cho ngỗng ăn ít lá rau cải, cô lập tức gọi mấy người đàn ông đang bận làm việc ở khu đất trống qua ăn cơm.

Mỗi người một bát cơm, mọi người bắt đầu ăn cơm. Thay vì mua rượu, Hà Ngọc Yến đã mua cho mỗi người hai chai soda Bắc Băng Dương. 

Lúc bắt đầu ăn cơm, anh hai thì còn đỡ, anh ba lại không nhịn được mà nói chuyện với Lâu Giải Phóng. Hai người đều là kiểu người nói nhiều, trời nam đất bắc cái gì cũng nói được. Cuối cùng lại nói đến chuyện của nhà họ Triệu kế bên.

"Nghe nói Triệu Đại Ngưu kia còn ở trong bệnh viện đúng không? Nhà máy của cậu có ý gì chưa?"

Người bên ngoài đều nói ông Triệu bị như vậy là do báo ứng hại mẹ ruột. Rõ ràng ở đồn công an đã có kết quả rồi, chuyện lần đó đúng là do trẻ con còn nhỏ tuổi làm ra, cũng do người lớn lơ là nên mới dẫn đến chuyện ấy.

Cũng không biết ai lại bắt đầu truyền ra lời đồn như vậy. 

Đối với việc em gái ở trong khu nhà có tội phạm giết người, người làm anh trai là anh đương nhiên phải hỏi thử.

"Ý của nhà máy là kêu ông ta cứ ở trong bệnh viện. Đợi sau khi khỏi hẳn thì xem xét tình huống sau. Còn về việc giết người không có chứng cứ gì đó, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi."

Cố Lập Đông vừa mới nói xong, Lâu Giải Phóng đã hỏi: "Vậy tiền nằm viện của ông già kia cũng là do nhà máy chu cấp cho à?"

Ngày nay làm công nhân chính thức, việc chi trả chi phí điều trị khi khám chữa bệnh hay nằm viện đều do bên đơn vị trả.

"Nghe nói là vậy. Dù sao người ta cũng làm việc cho nhà máy nhiều năm rồi. Công việc đều ổn cả, còn những mặt khác thì không ai hiểu rõ lắm."

Cố Lập Đông nói rất cẩn thận nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ. Nếu nhà máy không trả tiền thuốc men, sợ rằng ông Triệu đã bị kéo về nhà từ lâu rồi.

Cùng lúc đó, nhà họ Thẩm cũng đang ăn cơm trưa.

Bình thường vào lúc này, Lại Cáp Bình luôn có ý định nói chuyện với Thẩm Thiết Sinh.

"Ba à, khi nào nhà chúng ta mới xây nhà vệ sinh thế? Đợi khi nào con xong bên nhà anh Đổng, con sẽ lập tức qua bên nhà mình làm."

Thẩm Thiết Sinh không quá muốn để ý lại tên dẻo mỏ này. Nhưng khi ánh mắt không cẩn thận liếc đến nụ cười cẩn thận lấy lòng của con gái, ông lại thấy đau lòng.

Con gái là do ông không dạy dỗ tốt cho nên mới biến thành như vậy. Thẩm Thiết Sinh ông nhận tội. Nhưng bảo ông mỗi ngày đều chịu đựng không đấm Lại Cáp Bình, ông thật sự quá khó thở.

Nếu không phải do vợ ở nhà nhớ con gái, hơn nữa nhà họ Lại bên đó quả thật chỉ có một nam một nữ chúng nó khiến người ta không quá yên tâm. Ông cũng sẽ không kêu con gái trở về.

Hiện tại Lại Cáp Bình muốn thể hiện đúng không, vậy ông sẽ cho đối phương thể hiện đủ.

"Được thôi! Bản thiết kế lẫn vật liệu xây dựng tôi sẽ chuẩn bị hết. Cuối tuần anh đến nhà họ Đổng làm việc, cuối tuần sau thì đến đây làm việc."

Đợi nhà ông xây nhà vệ sinh xong, sẽ còn nhà ông Lâm ở cách vách nữa. Hừ, nếu thích làm việc như vậy, vậy ông sẽ để cho cậu ta giúp xây nhà vệ sinh cho toàn bộ khu nhà chung một lần luôn. Đáng tiếc, nhà của Lập Đông làm việc nhanh quá, nếu không ông cũng có thể để thằng nhóc này bận rộn thêm mấy ngày nữa.

Lại Cáp Bình nghe vậy thì cho rằng ba vợ đã chấp nhận mình. Hắn ta không nhịn được nở nụ cười. Cười một lúc lại nghĩ đến cảnh nhìn thấy trước khu nhà vệ sinh công cộng. Hắn ta hơi nheo mắt lại, lập tức có một suy nghĩ khác xuất hiện.

Lúc chiều tối, bận việc cả ngày. Hà Ngọc Yến nhìn nhà vệ sinh xuất hiện trên bãi đất trống, chỉ cảm thấy tốc độ quá nhanh.

"Ha ha, Yến Tử. Anh em có lợi hại không?"

Hà Ngọc Yến cạn lời liếc anh ba nhà mình một cái, nói thẳng: "Đây cũng đâu phải do một mình anh làm. Muốn cảm ơn thì trước hết phải cảm ơn anh La, anh hai, cả Tự Cường và Giải Phóng mới đúng. Đương nhiên, còn có chồng em nữa. Còn anh ấy à, anh làm cả buổi chiều còn chưa được hơn nửa của anh hai nữa."

Buổi chiều bắt đầu xếp gạch. Nhiều người đàn ông như thế, nâng đồ, đào đất cũng không cần nhờ đến cô. Hà Ngọc Yến đành ở một bên giúp đỡ chuyển gạch qua.

Cho nên anh ba làm nhiều hay ít cô đều biết cả. Đương nhiên bây giờ cô nói như vậy cũng chỉ vì muốn trêu chọc anh ấy mấy câu. Anh trai đến đây giúp đỡ cô đã là rất tốt rồi.

Quả nhiên vừa nói như vậy, anh ba không những không tức giận mà còn giả vờ ngu ngơ kêu gào khiến những người khác cười ha ha.

Anh ba chính là có chút bản lĩnh như thế, nếu không cũng không thể kết hôn với chị dâu ba, còn có thể kiếm được một công việc.

Nhà vệ sinh xây xong rồi, chỉ còn thiếu cửa sổ và cửa ra vào, chỉ có thể đợi khi xi măng khô lại mới lắp đặt được. Đường ống ở chỗ nhà các cô cũng đã được lắp đặt. Còn chỗ bỏ trống, họ chỉ cần đợi đường ống nước thải của khu phố được đặt bên ngoài rồi nối vào là được rồi.

"Ăn cơm ăn cơm thôi. Còn thừa lại mấy thứ linh tinh này vợ chồng bọn em có thể tự mình giải quyết được."

Mọi người vui vẻ đi đến nhà chính rửa tay ăn cơm. Vừa ăn cơm họ vừa nói chuyện phiếm, không khí còn tuyệt hơn cả lúc ăn cơm trưa.

Ăn xong cơm tối, thời gian cũng điểm hơn bảy giờ tối. Sắc trời bên ngoài cũng không còn sáng lắm nữa.

Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông cùng nhau cảm ơn mọi người hôm nay đã đến hỗ trợ các cô. Sau đó thì đi cùng bọn họ ra khỏi khu nhà chung, dẫn người đến thẳng chỗ đầu hẻm.

Hà Ngọc Yến đang định cảm thán với chồng rằng hôm nay làm việc quá thuận lợi. 

Kết quả cô vừa quay đầu nhìn về chỗ ngã rẽ đằng trước nhà vệ sinh công cộng lại thấy Lại Cáp Bình đang nhìn chằm chằm đằng sau bức tường chỗ nhà vệ sinh công cộng. Mà góc tường kia có người đang ngồi xổm, không bất ngờ, chính là Hứa Thúy Bình.

Hay lắm.

Hà Ngọc Yến và chồng mình nhìn nhau, hai người đều nhìn ra được sự bất lực của đối phương.

Không cần phải nói, hai người này một người thì không chịu từ bỏ việc đào kho báu. Một người thì lại theo dõi Hứa Thúy Bình hóa thân thành chuột đi tìm kho báu.

Bởi vì góc độ của bọn họ lẫn cả sắc trời, hai người kia đều không ai nhận ra vợ chồng bọn họ.

Hà Ngọc Yến dùng ngón tay chọc chọc chồng mình. Dùng ánh mắt bảo đối phương mau giải quyết hai người này đi.

Cố Lập Đông gật gật đầu.

Sau khi biết gần nhà vệ sinh công cộng có thể có bảo bối gì đó, anh cũng đã cân nhắc đến việc dứt khoát vạch trần việc này rồi.

Nếu không với dáng vẻ không chịu buông tay của Hứa Thúy Bình, chưa biết chừng mấy ngày tới cô ta sẽ cứ loanh quanh khắp nhà vệ sinh công cộng với lý do đến tìm khăn tay.

Như vậy sẽ khiến mọi người khó chịu khi đi nhà vệ sinh, không biết được một ngày nào đó lại có người sợ đến mức ngã vào bình phân giống như lần trước.

Chẳng qua anh không ngờ đến Lại Cáp Bình vậy mà lại theo dõi Hứa Thúy Bình.

Thật đúng là thú vị.

Nghĩ như vậy, anh kéo vợ mình xoay người đi ra ngoài.

Gần nhà vệ sinh công cộng có hai người, một người liều mạng tìm kiếm, một người nhìn chằm chằm không thôi. Hoàn toàn không hay biết rất nhanh bọn họ sẽ bị bắt gặp dưới tình huống vô cùng thú vị.

Bình Luận (0)
Comment