Thập Niên 70 Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 7


Phòng bếp dù sao quá nguy hiểm, Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo lại hiếu động, lỡ như bị thương sẽ không hay, Thẩm Y Y nói xong, từ bên trong không gian lấy ra mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ mới dỗ chúng được.Hai đứa nhỏ đều chưa từng thấy qua kẹo đại bạch thỏ sữa, thèm thuồng chảy nước bọt ròng ròng, nghe lời cầm kẹo nhưng không có ra ngoài, chỉ đứng tại cửa nhìn xem.Thẩm Y Y cực kỳ buồn cười, quay lại nhìn thấy ánh mắt liếc trộm của Đại Bảo, tự tay lột một viên bỏ vào trong miệng của cậu bé, "Đại Bảo, há mồm nào, ăn ngon không?"“Ngon ạ!" Đại Bảo bởi vì được mẹ cho ăn nên có chút ngượng ngùng."Ngoan." Thẩm Y Y sờ đầu của cậu bé, bởi vì có Đại Bảo hỗ trợ, cô liền tính toán đi nấu đồ ăn."Mẹ?" Đại Bảo có chút do dự."Hm?""Con có thể xin thêm một viên kẹo nữa hay không?""Đương nhiên là được, mẹ thấy tay con bẩn cho nên mới không đưa cho con." Thẩm Y Y cho rằng Đại Bảo là thấy hai em trai đều được hai viên, cậu bé chỉ ăn một viên, sợ cậu bé hiểu lầm, bèn tận tình giải thích một câu.Lại cầm ra hai viên, tự tay nhét vào trong túi quần áo của cậu bé, "Nể tình Đại Bảo nhóm lửa cho mẹ, mẹ thưởng thêm cho Đại Bảo một viên, nhưng mà không thể ăn nhiều nha, với lại chút nữa chúng ta sẽ ăn cơm, bằng không sẽ sâu răng.

.


."Đại Bảo thấy mẹ hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Không phải, mẹ, con muốn giữ lại cho cha ăn, con chưa thấy cha ăn kẹo bao giờ.

.


."Yết hầu Thẩm Y Y cứng lại, rõ ràng không muốn khóc nhưng nước mắt lại không biết cố gắng.Đại Bảo thấy cô khóc, thằng bé quýnh lên nói, "Mẹ, có phải mẹ không muốn con đưa cho cha ăn hay không, vậy con sẽ không cho, mẹ đừng khóc." Cậu bé nghe nói mẹ cũng không thích cha, ngay cả cha cũng nói mẹ không thích ông ấy.Nhị Bảo Tiểu Bảo đang ăn kẹo ở cửa, nghe xong cũng quýnh lên, vội vàng chạy vào, "Mẹ, mẹ đừng khóc!""Mẹ không có khóc, mẹ chỉ là vui mừng vì các bảo bảo của mẹ hiểu chuyện như thế.” Thẩm Y Y vội vàng lau nước mắt, lại từ trong ngực lấy ra một nắm kẹo sữa, "Mẹ làm sao lại không muốn cho cha ăn chứ? Nhưng mà đây là mẹ cho các con, các con tự ăn đi, chỗ mẹ còn có rất nhiều, đến lúc đó cho cha ăn có được hay không?""Mẹ, thật sao?" Ba bảo liền vội vàng hỏi, "Mẹ cũng thích cha giống như chúng con, muốn để dành kẹo cho cha à."Thẩm Y Y xem xét, trong tay mỗi người bọn họ còn nắm một viên kẹo không ăn, cảm động vô cùng, Lý Thâm thật sự dạy bọn nhỏ rất tốt."Thật." Cô nói, "Mẹ rất thích cha.""Thế.

.

." Đại Bảo lấy dũng khí, "Mẹ, có phải mẹ sẽ không rời bỏ cha và chúng con hay không?"Nhị Bảo Tiểu Bảo cũng một mặt khẩn trương nhìn cô."Sẽ không!" Trong lòng Thẩm Y Y cực kỳ triều mến, "Mẹ vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ba bảo, cũng sẽ không rời bỏ cha các con.""A!" Nhị Bảo Tiểu Bảo vui mừng nhảy cẫng lênCon mắt Đại Bảo cũng sáng lấp lánh.Trái tim Thẩm Y Y cũng tan chảy theo, "Được rồi, mau đi ăn kẹo đi, mẹ phải bắt đầu nấu cơm."Nhị Bảo liền lôi kéo Tiểu Bảo đi ra, Đại Bảo vẫn ở trong phòng bếp nhóm lửa.Thẩm Y Y đập một quả trứng gà làm canh rong biển, cùng thịt khô xào khoai tây, lại thêm cá mà Tiểu Bảo vừa mới mang về.Cá Lý Thâm đã xử lý xong, cô chỉ cần rửa sơ qua là có thể trực tiếp chế biến cho nên không có phí thời gian chút nào.Trong không khí tràn ngập mùi thơm, xa xa đã ngửi thấy được.Người tan tầm về nhà ăn cơm trưa đi ngang qua, vốn đã đói đến mức bụng kêu vang, vừa ngử được mùi vị kia thì càng đói hơn."Mùi thơm của thịt, nhà ai nấu thịt vậy?" Có người kinh ngạc, thời đại này mọi người ăn cơm no cũng khó khăn chớ nói chi là ăn thịt, huống chi hiện tại là ngày mùa thu hoạch, nhà nhà đều bận rộn thu hoạch, nhà ai có thời gian rảnh rỗi lên thành phố mua thịt vậy chứ?"Hình như là nhà Lý Thâm" Có người thuận theo mùi thơm ngửi qua..

Bình Luận (0)
Comment