Tiểu Viên hơi ngượng ngùng: “Nhiều người nói về vấn đề giọng điệu của em, tiếng phổ thông em vẫn đang học ạ.”
Trương Đại Chủy cười ha hả: “Không sao đâu, em nói chuyện nghe đáng yêu thật đấy.”
Bà đã có tuổi rồi mà vẫn được một cô bé gọi là chị, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ánh mắt nhìn người cũng trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
Cao Tú Lan cũng vậy, cô rất thích Thiên Tân, có nhiều món ngon.
Mấy năm trước cô và lão Tạ từng đi Thiên Tân một chuyến, sáng ra ngoài mua đồ ăn sáng, suýt chút nữa là hoa mắt vì không biết chọn gì.
Tiểu Viên thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vô tình để lộ chiếc răng khểnh nhỏ.
“Vậy tôi xin phép dẫn các chị đi xem tình hình căn hộ ở Hòa Bình Lý số 8 của chúng ta ạ, hiện tại nhà mới còn rất nhiều vị trí đẹp.
Đây là căn một phòng ngủ 50 mét vuông, căn hai phòng ngủ 70 mét vuông, căn ba phòng ngủ nhỏ 90 mét vuông, căn ba phòng ngủ lớn 110 mét vuông, và đây là một tòa nhà căn hộ áp mái 130 mét vuông.”
Cao Tú Lan và mấy người khác nhìn mô hình sa bàn, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng.
Vị trí của Hòa Bình Lý số 8 không tệ, nằm trong khoảng từ vành đai 2 đến vành đai 3.
Xung quanh có đầy đủ các cơ sở hạ tầng sinh hoạt cần thiết, việc đi lại, khám bệnh, mua sắm rau củ đều rất tiện lợi.
Lâm Hiểu Đồng cảm thấy vị trí này tốt hơn mấy khu chung cư họ đã xem sáng nay.
Khoảng cách giữa các tòa nhà đủ rộng, diện tích cây xanh của khu dân cư đạt chuẩn, gần đó còn có bệnh viện, nói chung là một khu vực lý tưởng để ở.
Cao Tú Lan tháo kính râm xuống, khoanh tay, mắt cứ dán chặt vào tòa nhà căn hộ áp mái.
Cô thích những căn có diện tích lớn, hai tầng lên xuống còn có thể chạy đi chạy lại.
Đến lúc đó, cô và lão Tạ sẽ ở tầng dưới, hai vợ chồng trẻ và Trừng Tử sẽ ở tầng trên.
Cả nhà không ai làm phiền ai, mỗi người đều có không gian riêng.
“Mẹ, mẹ ưng căn nào rồi ạ?”
“Mẹ thích căn hai tầng, không biết bên trong căn nhà này bày trí cụ thể ra sao?”
Hai mẹ con ghé sát tai thì thầm, đã chuẩn bị mua rồi.
Lâm Hiểu Đồng hỏi Tiểu Viên: “Mấy loại căn hộ này có thể dẫn chúng tôi đi xem nhà mẫu được không?”
Tiểu Viên vốn dẳng nghĩ có thể chốt đơn, bây giờ được hỏi, cô còn hơi không dám tin.
“Các chị… định mua ạ?”
Trương Đại Chủy buột miệng nói: “Con gái, đương nhiên rồi, đã đến đây rồi, chẳng lẽ không sắm cho mình một căn sao?”
Bà và Vu A Phân ưng căn ba phòng ngủ lớn, đến lúc đó sẽ bàn bạc mua hai căn đối diện nhau cùng một tầng.
Nhưng thấy Cao Tú Lan đã ưng căn hộ áp mái, hai người cũng hơi động lòng.
Dù sao con cháu trong nhà tính tình đều hiếu động, một tầng e rằng không đủ để chạy nhảy.
Không gian rộng rãi hơn, chiều cao tầng đủ, người ở cũng thoải mái hơn.
Tiểu Viên xúc động đến đỏ bừng mặt, chuẩn bị dẫn người đi xem nhà mẫu.
Lúc này, người phụ nữ mặc quần tất không thể đứng yên nữa, cô ta thướt tha đi ra, trên mặt nở nụ cười đặc trưng.
“Tiểu Viên là người mới, chưa học hỏi đến nơi đến chốn, chưa đủ quen thuộc với chính sách nhà ở của chúng ta, phần còn lại cứ để tôi dẫn mấy vị đi xem nhé.”
Tiểu Viên tức đến đỏ bừng mặt: “Chị Yến Bình, đây là khách của em, chị làm vậy không hay cho lắm ạ?”
Cô vẫn giữ chút thể diện cho đối phương.
“Tiểu Viên, em nói cái gì thế? Công ty chúng ta trước giờ vẫn luôn…”
Người phụ nữ mặc quần tất chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
Lâm Hiểu Đồng đeo kính râm, khoác tay Cao Tú Lan.
“Tiểu Viên, hôm nay chúng tôi đến đây là để tìm em, người này chạy ra gây rối làm gì chứ?
Hôm nay chúng tôi đến đây không phải chỉ mua một căn nhà đâu, nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ ăn rồi, đúng là làm lỡ việc!”
Cao Tú Lan cũng không vui khi người này chạy đến “hái đào” (cướp công).
Họ đã vào cửa được lâu như vậy rồi, lúc đầu cũng chẳng thấy người này ra tiếp đón.
Đến khi sắp chốt được mới chịu ra, người này nhìn là biết có ý đồ không tốt.
Trương Đại Chủy chống một tay vào hông, bắt đầu la làng: “Đúng đấy, quản lý của các người đâu? Gọi quản lý của các người ra đây!”
Đúng lúc người đến có thể bàn bạc chuyện mua sỉ.
Nghe thấy động tĩnh, một cục tròn tròn nhanh chóng lăn xuống từ tầng trên.
Quản lý Bàng dáng người tròn lẳn, mặc vest, thắt cà vạt, thấy người thì tươi cười rạng rỡ.
“Có gì thì nói chuyện đàng hoàng, các thím khát nước rồi phải không? Yến Bình còn không mau đi rót nước cho khách!”
Lên được đến vị trí này, tự nhiên cũng là một người tinh ranh.
Nhìn trang phục của bốn người trước mặt, ông ta đã biết hôm nay có lẽ là gặp khách lớn, thái độ nói chuyện cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.