Đại sư quả đúng là đại sư, bấm đốt ngón tay tính toán, thần thần bí bí mấy cái, rồi tính ra nơi phát đạt sự nghiệp của anh ta không nằm ở Hồng Kông, mà là ở đại lục.
Lần này anh ta thật sự có chút tin rồi.
Bởi vì năm nay Hồng Kông vừa mới đưa ra kế hoạch hạn chế bán đất, quy định bắt buộc nguồn cung đất hàng năm chỉ giới hạn ở năm mươi héc-ta.
Tin tức này vừa ra, giá đấu giá đất ở Hồng Kông tăng vọt.
Số tiền đầu tư trong tay anh ta vừa thua lỗ một đợt, số tiền còn lại thật sự phải tiết kiệm một chút.
Với số tiền này anh ta rất khó để giành được những mảnh đất phù hợp ở Hồng Kông, thế là anh ta chuyển tầm nhìn sang đại lục, nơi có những vùng đất rộng lớn.
Đặc biệt là đặc khu Thâm Quyến, rất gần Hồng Kông.
Nhưng anh ta đương nhiên sẽ không công khai nói rằng mình không thể sống ở Hồng Kông nữa, phải chạy đến đại lục phát triển, như thế thì mất mặt lắm chứ.
Trong tay anh ta vừa vặn có một công ty điện ảnh và truyền hình mới tiếp quản đang trong tình trạng dở sống dở chết.
Những năm 80, thị trường phim Hồng Kông cũng bước vào thời kỳ vàng son phát triển, thị trường phim Hồng Kông xuất khẩu ra nước ngoài, trước khi phim bấm máy đã có thể bán bản quyền ở nước ngoài, sớm kiếm lại được tiền.
Đầu tư trực tiếp là một vốn bốn lời.
Ví dụ như vào năm 1982, bộ phim “Thiếu Lâm Tự” được công chiếu ở đại lục.
Thời đó một vé xem phim giá 1 hào, bộ phim này đã lập kỷ lục doanh thu 160 triệu tệ.
Anh ta bỏ ra một số tiền lớn để tiếp quản một công ty điện ảnh và truyền hình từ người khác, vừa tiện đường đến đại lục tuyển người.
Không chỉ có thể tuyển diễn viên, mà còn có thể tuyển một số sinh viên đại học thông minh đến giúp anh ta làm việc.
Lúc này, việc có thể đến Hồng Kông làm việc trong mắt đa số mọi người đều là đáng ghen tị, dù sao Hồng Kông nổi tiếng là có mức lương cao.
Đương nhiên nhiều người không biết rằng lương cao đi kèm với giá cả và giá nhà cao ngất ngưởng.
Có người cả nhà mấy miệng ăn phải ra sức kiếm tiền mới miễn cưỡng mua được một căn hộ hai phòng, căn nhà nhỏ như chuồng chim bồ câu ở vào rồi còn phải tiếp tục trả nợ.
Chuyến này anh ta đến đây chủ yếu là để xây dựng mối quan hệ tốt với đại lục, để sau này có thể vào đặc khu Thâm Quyến kinh doanh bất động sản.
Suốt đường đi, nhìn thấy những vùng đất rộng lớn như vậy ở đại lục, anh ta nhìn mà thèm muốn chết đi được.
Nếu anh ta mua được đất, việc đầu tiên là xây nhà! Xây những tòa nhà cao ngất ngưởng!
Rồi bán đi, kiếm được tiền anh ta sẽ oai phong lẫm liệt trở về Hồng Kông.
Để cha anh ta cũng được vui vẻ.
“Đi, ra phố đi dạo.”
Thiệu Tân Minh thoải mái ngồi ở ghế sau, chiếc xe này sáng nay mới được đưa tới.
Tần Vệ Hồng chịu trách nhiệm lái xe, Vivian ngồi ghế phụ, chiếc xe mới chạy bon bon trên đại lộ, thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường.
Thiệu Tân Minh đắc ý vô cùng.
Hắn, Tiểu Minh, hẳn là phải nổi bật như vậy.
“Ối giời ơi, cái chân của tôi! Xe hơi lớn đâm người rồi! Mọi người mau đến xem đi! Cứu mạng với!”
Một thím vội vàng băng qua đường phía trước, Tần Vệ Hồng phanh gấp.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy người phụ nữ kia mềm oặt ngã lăn ra dưới gầm xe.
Rồi lại thuận thế lăn mấy vòng, tóc tai rũ rượi, ôm chân đau đớn kêu la.
“Ối cái chân của tôi, đau chết mất, không nhúc nhích được nữa rồi!”
“Trời đất ơi! Con vừa chớp mắt thôi mà sao mẹ lại bị xe hơi lớn đâm trúng rồi?”
Thiệu Tân Minh còn chưa kịp hoàn hồn, không biết từ xó xỉnh nào đó lại có một người xông ra.
Quỳ rạp xuống đất khóc lóc om sòm, hai người phụ nữ với giọng nói the thé khiến đầu óốc hắn ong ong.
Cảnh tượng này hắn lần đầu tiên được chứng kiến.
Hắn trợn mắt lườm Tần Vệ Hồng đang ngây người ra, rồi quát tháo.
“Cô lái xe kiểu gì thế hả? Đường rộng thế này mà cô cũng đâm trúng người được à?”
Tần Vệ Hồng cũng không thể hiểu nổi, cô lái xe khá có năng khiếu, từ lúc chạm vào vô lăng đến nay chưa từng gặp chuyện gì.
Không ngờ hôm nay vừa lái xe mới đã gặp rắc rối rồi.
Miệng không phục, nhỏ giọng cãi lại.
“Người này chắc là giả vờ thôi, nếu bị đâm mạnh thật thì làm gì còn sức mà kêu la ầm ĩ thế kia?”
Vivian cũng nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vây kín một vòng người.
“Sao thế? Xe con đâm người à?
Ối trời đất ơi, không phải chứ, sao người bên trong còn chưa xuống xe?”
Điêu Ngọc Liên là người đầu tiên xán lại gần, nhưng cũng không dám đến sát, sợ bị vạ lây.
Hôm nay cô ta vừa ra bưu điện lấy thư, thì gặp Trương Đại Chủy và Cao Tú Lan đi chợ về.