Hùng Xuyên trưa nay ăn nhiều đậu phụ cay quá, dạ dày chịu không nổi, muốn đi vệ sinh, ban đầu định đi nhà vệ sinh mới xây.
Kẹp mông chuẩn bị chạy qua đó thì gặp cô y tá quân y mà anh thầm thương trộm nhớ đang đi tới, làm sao có thể để người trong lòng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình được, thế là Hùng Xuyên đầu óc nóng lên kẹp mông chạy mất.
Thật sự là không nhịn được nữa, chạy đến cửa nhà vệ sinh cũ, bên trong chỉ có một hố, anh chẳng nghĩ ngợi gì liền đi vào rồi lập tức kéo thắt lưng quần xuống chuẩn bị ngồi xổm.
Quần cũng nhanh chóng được cởi xuống gần hết, vừa ngẩng đầu lên liền thấy tiểu đoàn trưởng của mình đang đi vệ sinh ở trong, mắt đối mắt, sắc mặt tiểu đoàn trưởng lập tức từ đỏ chuyển sang xanh mét, Hùng Xuyên sợ hãi hét lên xách quần chạy đi mất.
Ngày hôm sau bị tiểu đoàn trưởng ném trả năm tờ giấy thư về bắt viết bản kiểm điểm, thật sự là làm anh ta sầu chết đi được, lần sau tuyệt đối không dám chưa đến chỗ ngồi mà đã c** q**n nữa.
“Tạ Đại Dực, cậu nói xem chúng ta có về nhà ăn Tết được không?”
Quê Hùng Xuyên ở trong núi lớn phía Đông Bắc, cách đây cũng rất xa, anh mới nhập ngũ được một năm, Tết năm ngoái không về được, anh nhớ nhà rồi.
“Cậu về làm gì, cậu cũng đâu có vợ, không như tôi, tôi là người có gia đình rồi.”
Tạ Dực dùng tay nhẹ nhàng v**t v* vỏ sò nhỏ, kiêu ngạo nói.
“Có vợ thì ghê gớm lắm à, nhìn cái bộ dạng không đáng tiền của cậu kìa!”
Hùng Xuyên nghĩ mình còn chưa theo đuổi được người trong lòng, xụ mặt nhìn bộ dạng x**n t*nh phơi phới của Tạ Dực.
“Cút sang một bên đi, viết bản kiểm điểm của cậu đi!”
Tạ Dực trong lòng cũng đang suy nghĩ, nếu anh có thể về nhà, Tết này về nhà sẽ đón Tết với Tiểu Đồng thế nào đây.
Là đi xem phim sao? Hay là đi tiệm ảnh chụp hình? Hoặc là đi quán ăn quốc doanh ăn một bữa ngon cũng không tệ.
…
Sắp đến đại viện, Cao Tú Lan quay đầu từ tay Tạ Đại Cước nhận lấy chiếc radio, cẩn thận ôm vào lòng, cố ý để mặt có nhãn hiệu lộ ra ngoài, bước chậm rãi qua cổng sân.
Kim Xảo Phượng đầu quấn khăn vải hoa, đang ngẩng đầu dùng cây sào dài gõ những tảng băng treo dưới mái hiên, nhà bà có ba gian phòng, một hàng dài những tảng băng treo dưới mái hiên này.
Những tảng băng dài và nhọn này nếu không gõ xuống, không cẩn thận sẽ bị rơi trúng đầu.
Đó không phải chuyện đùa, trong sân còn có trẻ con qua lại chơi đùa, Tết đến mà bị thương thì không hay chút nào.
Bà muốn làm việc tốt, ông trời sẽ sắp xếp cho bà một cô con dâu hiếu thảo.
“Kim Xảo Phượng, cái khăn vải hoa của bà trông đẹp quá nha, đúng là vui mắt.”
Cao Tú Lan bước chậm lại, nói lớn hỏi.
“Đó là, tôi đây là đặc biệt chọn đó.”
Nghe thấy lời này, Kim Xảo Phượng nghiêng đầu nhìn thấy Cao Tú Lan đang ôm cái gì đó, đứng ở sân trước nói chuyện với bà.
Bà ta nhìn kỹ, ánh nắng mặt trời chiếu vào, còn hơi chói mắt.
“Cái gì vậy?”
Kim Xảo Phượng ném cái sào xuống, đùng đùng đùng ba bước liền thành hai bước xuống bậc thềm, đến gần xem xét.
“Cao Tú Lan, nhà bà mua radio à?”
Kim Xảo Phượng kinh ngạc nhìn chiếc radio mới toanh trong lòng Cao Tú Lan, giọng nói không kìm được.
Phía sau, Đào Ngọc Liên và Vu A Phân cũng nghe tiếng chạy đến.
“Tú Lan, radio này của bà mua ở hợp tác xã cung tiêu phải không, ôi chao, còn là hiệu Mẫu Đơn nữa, hiệu này không rẻ đâu.”
Vu A Phân nhà cũng có một chiếc radio, là do bố chồng bà ấy mua khi ông còn sống, radio hiệu Gấu Trúc, đến giờ vẫn còn dùng.
“Cao Tú Lan, bà giờ vung tiền cũng hào phóng ghê nha, còn dám mua radio luôn!”
Đào Ngọc Liên vặn vẹo mông chạy đến, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn chiếc radio, nhà bà ấy đến một món tam đại kiện cũng không có.
Không được, năm nay bà ấy cũng phải mua một cái, mua máy khâu là được rồi.
“Tôi nào dám, là Tiểu Đồng nhà tôi mua đó, bảo tôi với ba nó ở nhà không có việc gì thì nghe.
Bà nói xem, tôi làm gì có thời gian đó, ngày nào cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Không cho mua còn không được, cứ nhất định phải mua, con bé cứng đầu, không chịu thua, mua thì mua vậy.
Tôi làm việc thì vặn mở nghe, coi như giết thời gian.”
Cao Tú Lan kéo tay Lâm Tiểu Đồng, trên mặt tươi cười, miệng bà ấy suýt nữa thì cười đến mang tai.
Lâm Tiểu Đồng ngoan ngoãn đứng một bên, nghiêm túc thể hiện hình ảnh một cô con dâu tiêu tiền phóng tay, không (quá) hiểu chuyện (biết điều).
“Con bé có lòng hiếu thảo chẳng phải là tốt sao.”
Kim Xảo Phượng ghen tị đến mắt suýt đỏ hoe, con trai bà ấy sao lại không tìm được một cô con dâu chu đáo đáng yêu như vậy chứ.