Thập Niên 70 Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày

Chương 48


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng cậu ấy còn chưa đợi được thành quả thì đã tới thời điểm thu hoạch vụ chiêm.

Chuẩn bị tới ngày gặt hái, Lăng Thụy không thể trốn không làm việc, phải cùng mọi người đi gặt lúa.Gặt lúa xong đã là đầu tháng tám, Lăng Cẩn cũng trở về từ thành phố Lý.Thừa dịp đại hội tổng kết thu hoạch vụ chiêm, Lăng Hằng Nghị nói cho người của đại đội biết trên núi Thanh Long có thảo dược, hơn nữa giá cả cũng không tệ.Đám người nhà họ Lăng nghe được tin này thì thảo luận ầm ĩ.“Chuyện này là thật à?”“Trên núi Thanh Long có dược liệu có thể bán lấy tiền?”“Dù có thật thì đã sao? Chúng ta cũng đâu có phân biệt được.”“Sao bây giờ Đại đội trưởng mới nói cho chúng tôi biết? Tôi thấy vợ của Đại đội trưởng bắt đầu hái từ lâu rồi.”“Giấu diếm để mình kiếm tiền trước ấy mà.”Bí thư đại đội nghe những lời bàn tán càng ngày càng tiêu cực thì sắp nổi giận đến nơi, người ta mà muốn che giấu thì bây giờ nói cho các người biết để làm gì? Ăn no dửng mỡ à? Đúng là đám người không biết tốt xấu.“Mọi người dừng một chút, nghe tôi nói hai câu.

Im lặng, im lặng!”Lời của Bí thư đại đội mọi người vẫn nghe, tất cả đều yên lặng.“Đúng là người nhà của Đại đội trưởng đi hái thảo dược từ lâu, nhưng đó là khi còn chưa chắc chắn có thể bán được tiền hay không.

Hơn nữa, vợ của Đại đội trưởng cũng không biết nhiều về thảo dược.


Bây giờ, Lăng Cẩn đã trở về, cậu ấy học ngành y ở đại học, có thể dạy mọi người phân biệt các vị thuốc.

Hơn nữa, thầy của Lăng Cẩn còn có hiệu thuốc ở thành phố Lý, có nói là sẽ thu mua dược liệu của chúng ta.

Vì thế, bây giờ Đại đội trưởng mới nói cho mọi người biết, ông ấy lao tâm lao lực như vậy cũng là vì tốt cho đại đội.

Mọi người không thể không có lương tâm như vậy được.“Đúng đấy, Đại đội trưởng đã bao giờ làm việc kiểu thiên vị đâu.” Có người khá công bằng nói.“Đúng, đúng! Người ta dạy cho kiếm tiền rồi mà còn nói không tốt, có bản lĩnh thì đừng có học.” Có vài người phục Lăng Hằng Nghị từ tận đáy lòng nói với mấy người không có ý tốt kia.Đám người nói xấu Lăng Hằng Nghị xám xịt mặt mũi trốn ra phía sau người khác, không dám lên tiếng nữa.Ông ấy cũng chẳng muốn so đo quá nhiều: “Thế thì tôi sẽ nói một chút về kế hoạch, Lăng Cẩn sẽ ở chỗ tổ chức họp này dạy ba ngày.


Thằng bé sẽ mang dược liệu tươi tới dạy mọi người bào chế, nếu có gì không hiểu thì có thể tới nhà tôi hỏi.

Sau khi trồng xong vụ hè nó sẽ quay lại thành phố Lý.

Thầy của Lăng Cẩn sẽ thu mua dược liệu của các người.”“Đã có cơ hội tăng thu nhập, hy vọng mọi người nghiêm túc làm việc, đừng vì mình không học được, bào chế dược liệu không ra sao, lúc đó người ta không thu mua dược liệu của mình thì lại trách người khác.” Bí thư đại đội bổ sung.“Bí thư đại đội nói đúng, dược liệu của mọi người phải tốt thì người ta mới nhận, nếu thuốc không tốt thì không thể chữa bệnh được.

Tám giờ ngày mai, Lăng Cẩn sẽ dạy học ở chỗ này, hy vọng mọi người đừng đến trễ.

Cứ vậy đi, tan họp.”Ngày thứ hai, lúc Lăng Cẩn mang dược liệu tới dạy học đúng giờ, một đám người đã chờ ở đó, xem ra mọi người rất để ý tới chuyện kiếm tiền.Lăng Cẩn kiên nhẫn dạy mọi người cách nhận biết thảo dược, bào chế dược liệu ngay tại hiện trường, sau đó còn cho mọi người biết mỗi loại thảo dược sẽ có giá khác nhau.Sau khi người của đại đội nhà họ Lăng học được vội vàng lên núi hái thuốc, thừa dịp Lăng Cẩn đang ở nhà còn có thể hỏi trực tiếp nếu hái sai hoặc bào chế có vấn đề.Đồng thời mọi người cũng bắt đầu giáo dục con cháu, nhìn Lăng Cẩn xem, mới đi học đại học có một kỳ mà đã như vậy, đến trường thật sự có tiền đồ..

Bình Luận (0)
Comment