“Không được, mình với anh ấy không thân.
Hơn nữa người ta cũng có bạn gái rồi.
Nói chung bọn mình chỉ có quan hệ hợp tác rất bình thường.”Mạnh Ninh cự tuyệt kiên quyết, lại thở dài:“Mình không định tìm người trong trường.
Người trong trường quá trẻ con, rất dễ nóng giận, bất lợi cho việc hình thành tính cách của Đông Đông sau này.”“Nếu thật sự không được, mình muốn một người đã từng kết hôn, tốt nhất là cũng có con, tuổi tác đứa nhỏ trạc cỡ Đông Đông.”“Như vậy, hai người bọn mình mỗi người dẫn theo một đứa nhỏ.”“Nể tình đối phương cũng có con nhỏ, hẳn sẽ không đối xử tệ với con nhỏ của nhau.
Hơn nữa, người đã từng thất bại trong hôn nhân một lần, ít nhiều gì cũng phải rút được chút kinh nghiệm nhỉ?”Trần Bình nhíu mày, sờ trán Mạnh Ninh: “Cậu điên rồi sao? Cậu còn nhỏ như vậy đã muốn một người từng kết hôn? Vậy tuổi của đối phương phải lớn tới mức nào? Sợ là có thể làm chú cậu luôn.”“Mình nghiêm túc đó.
Chú thì chú đi, dù sao cũng tốt hơn là kiếm người chồng như em trai mình."Mạnh Ninh đẩy tay bạn ra, hệt như nói đùa, cười cười: “Nuôi một đứa con rồi, mình cũng muốn được người ta coi là con nít nha.”Trần Bình nghe mà trong lòng chua xót, đột nhiên trong đầu lóe lên một bóng người:“Ninh Ninh, mình nhớ ra rồi.
Chí Hưng có một người anh họ bà con xa, tham gia quân ngũ trong quân đội, năm nay mới vừa chuyển nghề trở về, cũng là người vừa ly hôn lại có hai con.”“Mình từng gặp anh ấy một lần, trông cũng không tồi.
Nhưng nhà người này ở trong thôn, không biết công việc được điều phối là ở chỗ nào, cũng có thể là ở thành phố chúng ta.”Hai mắt Mạnh Ninh sáng lên.“Cậu nghĩ đi, nếu có hứng thú thì mình lại giúp cậu hẹn gặp mặt người ta một lần?”Mạnh Ninh mím môi, suy nghĩ một hồi rồi cười:“Được đó, gặp mặt thử xem người này thế nào, sau đó lại xem con của người đấy có tính cách ra sao, có thể sống chung được không.”“Cũng không thể để Đông Đông phải tủi thân.”Trần Bình cảm thán một câu: “Cậu vất vả như nuôi con mọn vậy.”Mạnh Ninh cũng cười, trong mắt lộ ra vẻ hơi mệt mỏi, kết thúc đề tài này:“Được rồi bà chủ, cho mình một bát trác tương miến đi.”Trần Bình cầm sổ tính tiền và bút đứng dậy: “Chờ một chút nha.”Tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nơi cửa dần kết thúc, Trương Bằng hút thuốc xong, ném tàn thuốc đi, chợt nghe thấy Mạnh Ninh muốn xem mắt.Đổi lại là anh ta, nghe thấy cô gái mình thích sắp xem mắt, anh ta đã sớm xông vào.Cho dù không thể hẹn hò với con gái nhà người ta, nhưng tối thiểu cũng phải tỏ rõ tâm ý với người ta trước..