Ông bảo Tô Từ đứng đợi một lúc, tự mình bước vào nhà, một lúc sau thì bước ra và đưa cho cô một ít phiếu thực phẩm và tiền.
Ông nói với Tô Từ: "Nghề của chau là phục vụ các quan chức cấp cao và quý tộc ngày xưa. Chúng ta đều là giai cấp vô sản, cũng không xa hoa như giới quý tộc. Với số phiếu thực phẩm và tiền này, cháu có thể mua một ít thức ăn và quần áo đẹp."
Cô nhóc này trông có vẻ rất nghèo, quần áo và giày dép cô đang mặc có một vài mảnh vá.
Tô Từ nhìn phiếu và tiền trên tay, do dự một lúc.
Cô không giả bộ cao ngạo, trong chốc lát nhìn về phía ông Tần nói: "Vậy thì... cháu nhận vậy."
Nghiêm túc mà nói, cô cũng không lợi dụng gì ông cả.
Cô ở đây bận bịu cả một buổi chiều, bỏ ra thời gian và mồ hôi công sức lại nói rằng việc này không tính tiền.
Nếu là trong thế kỷ hai mươi mốt, nếu giúp một nhà sưu tập đồ cổ sửa đồ sứ như thế này thì cô sẽ thu từ một hai vạn.
Còn đối với đĩa sứ của ông Tần, nếu sửa sang lại như thế này, sau này có thể bán với giá gấp mấy lần, thậm chí gấp trăm lần.
Ông Tần cười nói: "Cháu xứng đáng như vậy".
Tô Từ cuộn tay lại, siết chặt tiền và phiếu lương thực trong túi áo khoác: "Cảm ơn ông."
Ông Tần nhìn cô xách cái hộp lớn đi ra ngoài, đưa cô đến trước cửa: "Ông xem như bị cháu nắm được điểm yếu rồi, về sau nếu có khó khăn gì, cần người hỗ trợ, có thể tới tìm ông, ông nếu có khả năng sẽ tận tình giúp đỡ."
Tô Từ nhìn ra được, ông Tần là một người tốt.
Cô cũng biết rằng ngoại hình và cách ăn mặc tồi tàn của mình có thể dễ dàng khơi dậy lòng thương hại và cảm thông của người khác. Tô Từ cũng không bài xích sự thương hại này, quay đầu cười nói: "Vâng ạ."
Cô tạm biệt ông Tần, mang theo rương lớn bằng gỗ tuyết tùng tìm một chỗ không người.
Sau khi xả hơi, cô đặt chiếc hộp lớn trở lại chỗ trống, lấy phiếu thực phẩm và tiền trong túi ra đếm.
Sau khi đếm xong, tổng cộng ông cụ đã cho cô 40 phiếu thực phẩm và 20 đồng.
Các trọng lượng thực phẩm khác nhau được in trên phiếu, nhưng chúng đều có một câu nói của chủ tịch - nền kinh tế nghiêm ngặt và nghiêm cấm lãng phí thực phẩm.
Sau khi đếm phiếu thực phẩm và tiền, Tô Từ cảm thấy tâm tình thật sảng khoái.
Cơ thể lập tức cảm thấy không còn chút mệt nào, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn.
Nhân lúc mặt trời còn chưa lặn, cô tranh thủ thời gian chạy tới trạm thực phẩm trong huyện mua thức ăn.
Dựa theo số phần quy định trên phiếu thực phẩm, đổi hai mươi cân bột mì, còn có hai mươi cân bột ngô, tốn hết mười tám đồng.
Trước khi vào chợ Tô Từ đã tìm một nơi, lấy từ không gian ra một chiếc xe đẩy, sau khi đẩy bốn mươi cân mì ra khỏi trạm liền đem xe đẩy và bột mì cất vào không gian.
Tiếp đó cô liền đi đến cửa hàng tạp hoá mua thêm nước tương, bột ngọt, tiêu, giấm, tốn thêm hai hào.
Mua đồ xong thì mặt trời đã lặn về phía tây, cô liền vội vàng lên chuyến xe buýt cuối cùng như mọi khi.
Lúc đi đến sân công xã, sắc trời cũng dần tối đen.
Tô Từ đem mọi thứ đặt vào phòng, trên đường về cũng không thấy mệt. Trên đường về đại đội cô tìm một nơi vắng người, lấy từ không gian ra cặp sách và túi đựng mì, cùng với gia vị mua được lúc chiều.
Suốt mấy ngày qua chỉ ăn đồ thanh đạm, miệng sớm đã bị nhạt đến mất khẩu bị luôn rồi.
Tô Từ định lúc về sẽ nhào bột, làm món mì dầu cay ăn, hiện tại không ăn được thịt thì đành ăn mì cay cho đỡ thèm vậy.
Nghĩ đến âm thanh lúc cho dầu nóng lên ớt và hành băm nhỏ, cùng mùi thơm xông vào mũi, Tô Từ nhịn không được nuốt nước bọt.
Ai có thể ngờ một người đã từng ăn qua sơn hào hải vị như cô cũng có một ngày thèm thuồng một bát mỳ cay cơ chứ.
Trong lúc cô đang thèm ăn, đâu đó không xa truyền đến tiếng gọi: "Này!"
Tô Từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy có hai người đang đứng gần đó, một người là Ngô Xảo Diễm, một người là anh trai của cô ta, Ngô Đại Bưu.
Con đường đất đỏ trong rừng này là con đường buộc phải qua nếu muốn đi từ đại đội đến đội tám.
Xem ra, Ngô Xảo Diễm cùng anh trai cô ta ở đây đợi cô cũng lâu rồi.