Một lát sau, Cố Tri Ý mới lấy lại bình tĩnh, chân thành nói cảm ơn mọi người xung quanh.Lúc này cô mới thật sự cảm giác được sự ràng buộc với đứa bé trong bụng mình, hình như đứa bé đã đá cô một cái.Cũng vào lúc này, Cố Tri Ý mới cảm nhận được sự tồn tại của bé, vì vậy mà cả người cô sững sờ.Những người xung quanh quan tâm hỏi thăm vài câu thì giải tán, họ đều nhao nhao dặn dò cô phải đề cao cảnh giác, đừng để người xấu kéo mình đi.May mà không có gì xấu xảy ra.
Thím Hoàng đỡ lấy Cố Tri Ý, dìu cô về đến giường mình, lúc này cô mới hoàn hồn, quay sang cảm ơn vợ chồng chú Thẩm.“Cháu thật là, khách sáo làm gì? Người ta đều nói, ra đường nhờ vào bạn bè hay sao, nếu đã cùng ngồi chung một toa xe thì chứng tỏ cũng là có duyên, chỉ là tiện tay mà thôi.” Thím Hoàng không để ý lắm nói.Cố Tri Ý biết lúc này nói gì cũng vô ích, nên để việc này sang một bên.
Nếu còn có duyên, sau này sẽ có thể báo đáp họ, vì vậy cô cũng không còn phân vân chuyện này nữa.Sau một buổi sáng phong ba, sau đó mỗi khi muốn đi nhà vệ sinh, Cố Tri Ý đều sẽ đi với thím Hoàng.
Bữa sáng cô ăn cháo trên xe lửa, cô ăn kèm với bánh nướng và dưa muối mình mang theo, thế là xong một bữa, vì đang trên xe lửa nên cô cũng không quá xem trọng.Cứ như thế mà bình an vô sự trôi qua vài ngày nữa.
Mỗi ngày, thừa dịp không có ai nhìn đến thì cô sẽ xem sách, không có việc gì làm lại trò chuyện với vợ chồng thím Hoàng, mặc dù tuổi tác họ chênh lệch khá nhiều nhưng nói chuyện lại rất hợp nhau, cũng rất vui vẻ.Đặc biệt là chú Thẩm, ông ấy vốn là người trí thức, càng nói chuyện Cố Tri Ý lại càng có một loại cảm giác tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.
Họ trò chuyện cho đến sự phát triển trong tương lai của quốc gia, cả hai người đều có chính kiến của riêng mình.Cố Tri Ý rất khâm phục chú Thẩm, bản thân cô đều nhờ dựa vào ký ức của nguyên chủ mới biết được sự phát triển trong tương lai của thế giới này, nhưng chú Thẩm chính là người thời này, và ông ấy cũng không biết chuyện tương lai.Thế nhưng ông ấy lại rất tin tưởng, tóm lại sẽ luôn có một ngày mà bình minh sẽ đến, một ngày mà sư tử ngủ say sẽ thức giấc.Trước khi xuống xe lửa, thím Hoàng còn không ngừng níu kéo cánh tay Cố Tri Ý, bảo cô có thời gian thì sang nhà chơi, hai người cũng đã trao đổi địa chỉ với nhau, lúc này đúng là không nỡ từ biệt.Nhà thím Hoàng vừa xuống xe, thì có một vị đồng chí nữ đã đến đây, rất khéo đồng chí nữ kia cũng là người đang mang thai, bụng cô ấy chỉ mới lộ ra chút ít.
Nếu không phải Cố Tri Ý có thói quen luôn cẩn thận dùng tay che bụng thì đúng là cô cũng không nhìn ra.Hai người họ đều là phụ nữ có thai, họ đều là những người lần đầu tiên làm mẹ.Mà Đại Bảo và Nhị Bảo ờ thành phố Triều xa xôi: ???Lúc mới bắt đầu, họ cũng chỉ chào hỏi nhau, sau đó lại trò chuyện về con cái, giống như đã tìm thấy chủ đề chung, đến khi biết được Cố Tri Ý đã sinh một cặp song sinh thì cô ấy lập tức xin Cố Tri Ý cho cô ấy vài lời khuyên cần thiết để nuôi dạy con cái, và một số điều cần lưu ý.Nhìn thấy cô ấy cũng là người yêu mến trẻ con, mỗi lần nhìn bụng mình, nét mặt cô ấy đều tràn đầy vẻ yêu thương của một người mẹ, chỉ là thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng lại lộ ra một ít thương cảm.Dù sao cũng không phải quá thân quen, vì vậy Cố Tri Ý cũng không có ý định đi dò xét chuyện riêng của người khác.
Nhưng không ngờ, người phụ nữ Hứa Bội Vân này lại nói với Cố Tri Ý rằng cha của đứa bé còn chưa biết cô ấy mang thai.Hai người họ đã kết hôn được hai năm, thế nhưng mối quan hệ với gia đình anh ta lại không tốt, mẹ anh ta thường xuyên can thiệp vào cuộc sống của họ, ngày càng tạo ra những mâu thuẫn lớn.
Lần này cũng vì giận dỗi mà cô ấy quay về nhà mẹ đẻ của mình, nếu anh ta không đưa mẹ mình về quê, cô ấy sẽ không trở về.Nghe được quá nhiều thông tin trong một lúc, Cố Tri Ý rất sửng sốt.
Chuyện này…Chẳng lẽ vào những năm 1970 này đã bắt đầu lưu hành hình mẫu bà mẹ ôm bụng bỏ trốn rồi sao?Mà nhà mẹ đẻ của Hứa Bội Vân lại ở tỉnh Liêu, thế là đi cùng đường với Cố Tri Ý, nên hai người đã làm bạn tốt trên đường.Năm giờ sáng hôm sau, tàu đã đến nơi, trời cũng vừa sáng lên, Cố Tri Ý không phải lần mò trong bóng tối mà bước đi, cô cứ bước theo Hứa Bội Vân thì rất nhanh đã ra đến bên ngoài.Ở ngoài ga tàu có rất nhiều người trải chiếu lên đất nằm ngủ, Cố Tri Ý vừa mới đi ra đã lập tức thấy một đồng chí giơ tấm bảng có tên của cô, đây chính là người trong quân đội của Lâm Quân Trạch đến đón cô..