Thập Niên 70 Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi

Chương 7


Mộc Ly lui về sau một bước, cẩn thận quan sát con rắn kia, khi thấy thời cơ chín mùi, cô nhanh tay chộp vào vị trí bảy tấc của nó.Kiếp trước, cô thường xuyên lên núi hái thuốc nên rất hay gặp rắn, cùng vì lẽ đó mà việc xác định bảy tấc của rắn là chuyện không hề khó đối với cô.“Chủ nhân!”, tay còn chưa đụng vào con rắn nhỏ thì Mộc Ly chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng.Cô có hơi ngạc nhiên, thế nhưng động tác vẫn không dừng lại, thoắt cái đã chộp vào vị trí bảy tấc của rắn, kế đó, cô nhìn quanh bốn phía tìm kiếm nhưng không thấy ai, lúc này, Mộc Ly mới lộ vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm?”“Là em đang nói đấy…”, con rắn lục bé nhỏ trong tay không ngừng uốn éo.“Mi á?”, Mộc Ly kinh ngạc đánh giá con rắn kia.

Thế giới này thật sự quá huyễn hoặc, rắn vậy mà lại biết nói chuyện, chẳng lẽ thành tinh rồi?“Là em… Chị có thể thả em xuống trước không… Em rất khó chịu…”, rắn lục nhỏ nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt đáng thương.Mộc Ly thoáng buông lỏng tay: “Nói đi”.Con rắn nhỏ bĩu môi: “Chủ nhân! Chị có nhớ mặt dây chuyền bằng ngọc mà chị đã nắm chặt trước khi chết không?”“Ừm”, Mộc Ly nhớ đến mặt dây chuyền ngọc mà Hàn Liệt đã đưa cho mình, bất giác, tim cô thắt lại.

Cô rất nhớ chú, thật sự muốn được sớm gặp lại chú.“Em chính là tinh linh trong mặt dây chuyền kia, là chị đã đánh thức em cho nên em mới đưa hồn phách chị đến thế giới này.


Nhưng vì sử dụng linh lực quá độ nên vừa đến đây em liền rơi vào hôn mê, vừa tỉnh lại, nghe được hơi thở của chị nên đã đến đây tìm chị đấy!”“Vậy chiếc mặt dây đâu rồi?”, nếu rắn lục nhỏ là tinh linh trong mặt dây chuyền, vậy thì nó hẳn phải theo đến mới đúng.“Trên cổ chị ấy!”Mộc Ly vội vàng đưa tay lên cổ tìm kiếm, quả nhiên sờ thấy một cái mặt dây chuyền bằng ngọc.

Ánh mắt cô lóe lên tia mừng rỡ, đây là thứ mà chú đã đưa cho cô đấy.“Chủ nhân! Chị còn chưa khế ước với em đấy!”, rắn lục nhỏ chớp chớp mắt nhìn cô.“Phải làm sao mới khế ước được?”“Chị thả em ra trước đi!”Mộc Ly khom người đặt rắn nhỏ xuống đất, vừa buông tay, cổ tay cô liền nhói lên, cảm giác đau đớn ập đến, hóa ra là rắn nhỏ vừa cắn lên cổ tay cô một cái.

Móa!Trên người rắn nhỏ bỗng dưng tỏa ra một vòng sáng màu xanh lục, màu da nó cũng trở nên xanh biêng biếc.


Nó buông tay Mộc Ly ra, thỏa mãng duỗi thẳng người một cái rồi nói: “Chủ nhân! Giờ chị có thể tiến vào không gian rồi đó!”“Còn có không gian nữa à? Ta phải làm sao để đi vào?”, kiếp trước, mỗi lúc rảnh rỗi, Mộc Ly cũng hay xem tiểu thuyết mạng, cho nên cũng có hiểu biết đôi chút về không gian.

Không ngờ cô lại gia nhập vào quân đoàn “người xuyên không”, hơn nữa còn được bonus thêm không gian nữa chứ.“Đúng vậy, chị chỉ cần nghĩ một cái là có thể tiến vào không gian”.Ý niệm vụt lóe lên trong đầu Mộc Ly, ngay sau đó, cảnh tượng trước mặt cô bỗng dưng có sự biến hóa.

Phút chốc, trong tầm mắt cô xuất hiện một tòa tháp cao chín tầng, tháp được xây theo hình bát giác, phát ra ánh sáng lóng lánh hệt như bạch ngọc.

Ở tầng dưới cùng có treo một tấm biển, phía trên có khắc năm chữ to màu vàng: Cửu Chuyển Linh Lung Tháp.Mộc Ly dạo một vòng quanh tháp nhưng không tìm được cửa vào, bèn hỏi: “Ta muốn vào trong đó thì phải làm thế nào?”“Giờ chị vẫn chưa vào được đâu, chị cần thu thập lực công đức, đợi đến khi đủ lực công đức thì mới có thể tiến vào tầng một”.“Lực công đức?”, Mộc Ly nhíu mày.“Chính là việc chị trị bệnh cứu người, hễ cứu được một người là sẽ được một phần lực công đức nhất định”..

Bình Luận (0)
Comment