Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 32


“Bà nội, nếu đây là đồ người ta tặng cho chúng ta thì cứ nhận thôi.

Đúng là lần trước cháu có giúp cả nhà bọn họ một việc không nhỏ nên chúng ta nhận đồ của bọn họ cũng không quá đáng.”Hiện tại sinh hoạt của nhà bọn họ khó khăn như vậy, cô cũng không muốn vì một chút mặt mũi mà không cần những thứ này.Bà nội Trương gật đầu: “Được, nhận thôi.”Sau khi ăn cơm tối, Trương Manh tắm nước nóng xong thì ngã xuống giường, ngủ đến trời đất u ám.Giữa trưa ngày hôm sau, ăn trưa xong, Trương Manh đã vắng mặt nhiều ngày đi tìm trưởng thôn của thôn Trương Gia.“Ai da, Tiểu Manh hả, mau, mau ngồi xuống đi.” Trương Manh chuẩn bị một bụng lời giải thích, cô vừa mới bước vào nhà trưởng thôn đã được ông ấy hoan nghênh nhiệt tình.“Trưởng thôn, cháu tới xin lỗi bác, không phải cháu cố ý không đến làm công.”“Bác biết, bà Tam đã giải thích với bác rồi, chuyện này không thể trách cháu được, cháu cứ yên tâm, sau này nếu cháu bận chuyện khác thì cứ đi làm đi, bác sẽ bao che giúp cháu chuyện bên này.”“Trưởng, trưởng thôn, bác nói cái gì vậy?”Trưởng thôn cười ha ha, vẫy tay: “Tiểu Manh Nhi, bác cũng xem như nhìn cháu lớn lên, cháu có thể giúp bác một chuyện được không?”Trương Manh vội vàng nói: “Trưởng thôn, bác nói đi.”“Là như vậy, gần đây nhà mẹ vợ của bác ở bên kia gặp phải một chuyện kì lạ, nhà bọn họ muốn xây phòng tân hôn, kết quả lúc đào móng thì đào được một bộ xác người chưa thối rữa.


Hiện tại nhà bọn họ bởi vì chuyện này mà ầm ĩ, còn chọc vào án kiện, cháu xem có thể giúp bác một tay được không?”Trương Manh cười nói: “Bác, không nghĩ tới bác cũng tin những chuyện như thế này?”Trưởng thôn Trương ai da một tiếng: “Trong lòng bác vẫn luôn tin chuyện này mà.

Chẳng qua bác sợ bị người khác bị tố cáo nên mới giả vờ như không tin mà thôi.”Trương Manh do dự.Càng nhiều người biết chuyện cô đang làm hiện tại thì mức độ nguy hiểm đối với cô càng lớn, cô thật sự không muốn tùy tiện tiếp nhận mấy chuyện này.Trưởng thôn Trương chờ lâu không thấy câu trả lời của cô thì lập tức khuyên nhủ: “Tiểu Manh Nhi, cháu đồng ý giúp bác đi có được không? Nếu sau này cháu gặp phải chuyện gì khó khăn ở trong thôn, nhất định bác sẽ giúp đỡ cháu.”Trương Manh nhìn trưởng thôn Trương đang cầu xin trước mặt, trong lòng âm thầm so sánh, nếu cô không đồng ý thì sẽ làm mất lòng trưởng thôn Trương, như vậy cuộc sống của bà nội ở trong thôn sẽ không tốt.Nếu cô đồng ý giúp đỡ chuyện này, ông ấy sẽ nhớ cô đã giúp đỡ nhà bọn họ một việc lớn, sau này ở trong thôn gặp phải chuyện gì khó, ông ấy đã sống trong thôn một thời gian dài có thể duỗi tay giúp đỡ.

Sau khi so sánh một lúc, cuối cùng Trương Manh cũng biết cô nên làm gì.“Được rồi, cháu đi xem một chút.”“Thật sao, ôi chao, cám ơn cháu nhé.” Trên mặt trưởng thôn Trương tràn đầy cảm kích.Bởi vì chuyện này, Trương Manh lấy được chuyện tốt có thể rời đi làm việc bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không sợ bị nhớ chuyện công điểm.Đi ra khỏi nhà trưởng thôn, Trương Manh đi trên đường nhìn người dân trong thôn đang vội vàng làm việc trên đồng ruộng cách đó không xa, khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, có thể thấy hình ảnh đoàn người bận rộn một lần nữa thật là tốt.Trong lúc vô ý, cô đi qua một bụi cỏ rậm rạp, đột nhiên từ bên cạnh có một người đàn ông cao lớn lao ra ngăn lại trước mặt Trương Manh.Sau khi nhìn rõ người đó là ai, cô lập tức xị mặt, không vui nhìn Lý Hạo mặt mày vui vẻ trước mặt: “Cút ngay, đừng cản đường tôi.”Lý Hạo nhìn Trương Manh, không khỏi nhìn đến ngu người, tại sao mới một thời gian không gặp, anh ta lại cảm thấy Trương Manh trở nên xinh đẹp hơn không ít, sắc mặt hồng hào, da dẻ cũng mịn màng hơn trước.Lý Hạo nuốt nước miếng, dùng dáng vẻ nhỏ nhẹ dụ dỗ Trương Manh: “Tiểu Manh, em tức giận lâu như vậy rồi cũng nên bớt giận.


Em xem có phải chúng ta nên làm lành rồi không?”Trương Manh nhìn Lý Hạo đang lấy lòng mình phía đối diện, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Nếu là ở kiếp trước, trong hoàn cảnh này cô hẳn sẽ dỗ dành người đàn ông trước mặt.


Nhưng kết quả thì sao? Vậy mà anh ta lại dám lừa gạt cô ở bên ngoài tạo nên một gia đình với người đàn bà khác.“Lý Hạo, tôi không biết anh đang nói gì, tôi cảm thấy tôi đã nói rất rõ với anh, chúng ta đã kết thúc rồi, anh hiểu chưa?”Nụ cười của Lý Hạo cứng đờ, vội vàng muốn kéo tay cô.Lúc tay anh ta sắp đụng đến tay cô, Trương Manh chỉ cảm thấy một cảm giác chán ghét từ trong cổ họng dâng lên, vội vàng hất tay anh ta, chạy sang bên cạnh nôn mửa..

Bình Luận (0)
Comment