Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 52


“Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại hành cậu nhỏ của tôi, tôi cảnh cáo anh, mau chóng rời khỏi người cậu tôi, nếu không lá bùa này trên tay tôi sẽ đánh thẳng vào hồn phách của anh, lập tức khiến anh hồn phi phách tán.”Lưu Hướng Quốc đang bị trói, nhìn thấy lá bùa trên tay cô, vẻ mặt dữ tợn lập tức lộ ra một chút sợ hãi: “Mày thật sự là đạo sĩ vẽ bùa.”Trương Manh không biết tại sao ma quỷ nhìn thấy cô lấy bùa ra đều sẽ nói câu này: “Cái gì mà đạo sĩ vẽ bùa, tôi lại hỏi anh một lần nữa, có cút ra hay không?”Con quỷ vừa rồi vẫn còn hơi sợ hãi lại cười lớn: “Tao không cút đấy, mày có biết cậu nhỏ này của mày đã làm gì với tao không? Nếu không phải nó thì sao tao sẽ biến thành quỷ chứ? Cho nên tao chết rồi, tao nhất định phải trừng trị nó, tao muốn làm cho cả nhà nó phải cửa nát nhà tan.”Người nhà họ Lưu vừa nghe thấy lời nói hùng hồn của con quỷ này, sợ hãi đến độ tất cả đều hút một ngụm khí.Bà cụ Lưu cũng không sợ con quỷ này nữa, lập tức chạy đến trước mặt Lưu Hướng Quốc: “Đồng chí này, nếu con trai tôi thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với anh, người làm mẹ như tôi thay mặt nó xin lỗi anh có được không? Anh bỏ qua cho nó với.”“Không được, bà cho rằng chỉ cần xin lỗi một tiếng là có thể xóa bỏ hận thù trong lòng tôi sao? Bà cụ, con trai bà lừa gạt số bạc cứu mạng mà tôi mang từ nhà đi, hại tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết vì không có tiền chữa trị.


Tôi bất hiếu, chỉ có thể bồi làm bạn bà ấy cùng xuống m tào địa phủ, may là ông trời rủ lòng thương, để tôi chết rồi biến thành lệ quỷ, càng cho tôi cơ hội có thù báo thù có oán báo oán.

Lần này, cho dù các người có nói gì đi nữa, tôi đều sẽ không bỏ qua cho tên Lưu Hướng Quốc này.”Trương Manh coi như đã nhìn ra, dù họ có nói gì đi nữa, con quỷ này đều sẽ không rời khỏi cơ thể của cậu nhỏ cô.“Được thôi, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói.” Con quỷ nam vừa thấy cô cầm lá bùa bước tới, cả người càng vặn vẹo kịch liệt hơn.Con ngươi của Trương Manh đột nhiên mở to, hét lên với ba người cậu ở phía sau: “Các cậu, đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau ấn cậu ấy xuống, cậu ấy sắp làm đứt dây thừng rồi.”Mấy người Lưu Hướng Bình tỉnh táo lại cũng không màng sợ hãi nữa, cùng nhau nhào về phía Lưu Hướng Quốc đang ra sức vặn vẹo, ấn mạnh em mình xuống đất.Trương Manh tận dụng cơ hội này, lập tức dán lá bùa trên tay lên người Lưu Hướng Quốc.Ngay sau đó, một tiếng thét thảm thiết cùng giận dữ phát ra từ trong miệng Lưu Hướng Quốc: “Đáng chết, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày, tao sẽ không bỏ qua bất cứ ai trong chúng mày.” Nó nói xong câu đó, một luồng khí màu đen thoát khỏi người Lưu Hướng Quốc, trực tiếp bay ra ngoài.Lệ quỷ vừa thoát ra, Lưu Hướng Quốc trực tiếp ngất xỉu trên đất.“Tiểu Manh, mau đến xem cậu nhỏ của cháu làm sao rồi?” Lưu Hướng Bình nhìn về phía cháu gái, trong mắt tràn đầy tin tưởng.Trương Manh bước tới liếc nhìn: “Cậu cả, cậu đừng lo lắng, cậu nhỏ không sao, chỉ bị ngất đi thôi.

Mọi người đỡ cậu ấy vào trong nhà nghỉ ngơi, chờ lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại, chúng ta hỏi rõ cậu ấy xem làm thế nào lại chuốc thù oán với con quỷ kia.”Ba anh em Lưu Hướng Bình không nói gì thêm, đưa Lưu Hướng Quốc đang nằm trên đất vào trong phòng.Trong căn phòng lớn của nhà họ Lưu, tất cả mọi người đều chen chúc ở đây chờ đợi Lưu Hướng Quốc đang ngất xỉu tỉnh lại.Cùng lúc đó, Trương Manh cũng không ngừng bị cả gia đình bà ngoại hỏi làm sao cô biết được những thứ này.“Bà ngoại, ông ngoại, mọi người đừng hỏi nữa, cháu cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào với mọi người, tóm lại là đột nhiên có một hôm cháu có thể nhìn thấy được những thứ mà mọi người không thấy.”“Manh Nhi, còn có ai biết được năng lực này của cháu nữa không?” Ông cụ Lưu nhìn Trương Manh với vẻ mặt lo lắng.Trương Manh có thể nhìn ra người ông này thật lòng quan tâm mình từ trong ánh mắt của ông cụ.“Cũng không có mấy người biết được.


Ông ngoại, ông đừng lo lắng cho cháu, cháu sẽ cẩn thận.”“Cháu biết là tốt rồi, sau này nếu như không phải bất đắc dĩ thì đừng để người khác biết được năng lực này của cháu.


Bây giờ bên ngoài quản lý chuyện này rất nghiêm khắc, nếu để người ta biết được cháu có năng lực này thì ông sợ rằng sẽ có người tâm địa xấu xa ra tay với cháu.”Trương Manh gật đầu: “Ông ngoại, cháu đã biết.”Đúng lúc này anh ba Lưu Hướng Tổ của nhà họ Lưu đang trông Lưu Hướng Quốc ở trong phòng đột nhiên hô lên một tiếng: “Ba, me, anh cả, anh hai, em út tỉnh lại rồi.”Ngay sau đó tất cả mọi người trong ngôi nhà lớn đều đi tới gian phòng bên trong kia..

Bình Luận (0)
Comment