Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Chương 24


Thấy lại là Vương Vệ giúp Tiêu Hiểu làm cơm, Phùng Xuân chỉ kinh ngạc nhìn một cái liền cúi đầu tiếp tục thái rau, Triệu Yến thì có chút không thích hợp.

Nhưng cô ta lại sợ Vương Vệ, bèn nặn ra nụ cười thành khẩn nói với Vương Vệ: “Chú tư, chú đừng ghét chị dâu xen vào chuyện của người khác, chú cưng chiều vợ quá rồi, vợ chú tư, thím cũng nhẫn tâm quá, sao lại không biết thương chồng mình như vậy, khiến chú ấy cả ngày bận bịu giúp thím làm cơm có hợp lý không?”Nói xong sợ Vương Vệ nổi giận, lại cẩn thận dè dặt bổ sung một câu: “Chú tư, chú đừng nhạy cảm, chị dâu cũng là vì tốt cho chú, thương chú, mặc kệ như thế nào chú cũng là người nhà họ Vương, hiện giờ bị vợ ngồi lên đầu mà bắt nạt như vậy, các chị sao có thể nhìn nổi chứ? Đúng không, vợ chú hai?” Cô ta còn không quên kéo đồng minh.

Phùng Xuân ngẩng đầu cười đáp: “Em dâu mới vào nhà chúng ta, cái gì cũng không quen, chú tư giúp cũng chẳng sao.

”Triệu Yến nghe xong trợn trắng mắt một cái, lầm bầm một câu mỗi cô biết làm người tốt.

Anh cả Vương trừ việc xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, về nhà rồi chẳng duỗi tay làm gì nữa, hiện giờ so sánh với Vương Vệ, một người trên trời một người dưới đất, Triệu Yến có thói háo thắng, thấy Vương Vệ cưng chiều Tiêu Hiểu như vậy, trong lòng lập tức tuôn ra ghen tị.

Vương Vệ đối với người khác không hề có tính nhẫn nại nhiều như vậy, châm chọc nói: “Tôi thật sự không biết người trong nhà lại quan tâm tôi đến thế luôn, việc của chúng tôi, chúng tôi làm xong là được, chị quan tâm tốt cuộc ai làm làm gì, nếu như không không nhìn nổi, cũng bảo anh cả tới giúp chị đi.


”Cái này chẳng phải chọc trúng chỗ đau của Triệu Yến sao, mặt cô ta lập tức đỏ lên, nhỏ giọng chửi một câu không biết ý tốt của người khác rồi không tự chuốc bẽ mặt nữa.

Tiêu Hiểu hai mắt phát sáng đứng ở sau lưng Vương Vệ, “chồng” của cô biết đánh nhau mắng người, bề ngoài lạnh lùng tâm địa mềm mại, lại vô cùng bao che khuyết điểm!.

Tiêu Hiểu không biết tại sao cô đến bên trong thân thể này, cũng không biết nguyên thân như thế nào, đây lại là một đầu đề tốt, sau này có thể nghiên cứu.

Tuy nhiên đây đều là chuyện sau này, còn bây giờ, khá thấy đáng tiếc cho nguyên thân, một người đàn ông chất lượng như thế mà không có phúc hưởng, phúc mỏng!Vương Vệ nấu ăn cũng ra dáng phết, động tác trông còn nhanh nhẹn hơn Triệu Yến với Phùng Xuân.

Tiêu Hiểu còn nghĩ làm trợ thủ cho Vương Vệ, nhưng không ngờ trợ thủ không làm tốt thì chớ, ngược lại còn gây trở ngại cho anh, đổ nước vào trong nồi còn đổ ra bếp, nước thuận theo bếp lò chảy xuống dưới, trực tiếp tưới cho lửa tắt!.

Triệu Yến thấy vậy cười ha hả: “Ai bảo con gái nhà lão Tiêu khéo léo giỏi giang thế?” Phùng Xuân tháo vát hơn cô ta nhiều, hiện giờ cuối cùng cũng tới một người còn chẳng bằng cô ta, thấy dáng vẻ Tiêu Hiểu chột dạ không dám ngẩng đầu đứng trước mặt Vương Vệ, cuối cùng thở một hơi.

Vương Vệ mấy năm nay bởi vì không được người khác chào đón, anh cũng trang bị cho bản thân mình từ đầu đến cuối cho đến tận răng, giống như một cây cung đã chứa đầy lực kéo, chuẩn chiến đấu bất cứ lúc nào, tràn đầy lực công kích, ngoài miệng không tha người, theo tính tình của anh, tất nhiên muốn nổi giận, nhưng chưa đợi nổi giận, Tiêu Hiểu đã nhận lỗi trước, dáng vẻ đáng thương như vậy, khiến lửa giận của anh lên đến yết hầu lại ực một cái nuốt trở về.

“!.

Cô về phòng đi, không, cứ ở bên cạnh bếp lò đi.

” Căn phòng của bọn họ lọt gió khắp bốn phía, lại không có giường sưởi, không bằng sưởi ấm bên bếp lò.

Tiêu Hiểu sớm đã nhìn rõ nước đi của Vương Vệ, mới nhận lỗi nhanh như vậy, nghe xong nhoẻn miệng cười: “Anh thật tốt~”Khóe môi Vương Vệ nhếch một chút lại nhanh chóng đè xuống: “Đi mau, đừng ở đây vướng chân vướng tay.


”“Được~” Tiêu Hiểu nghe lời ngồi xuống bên cạnh bếp lò.

Triệu Yến trợn tròn mắt, vốn dĩ cô ta tưởng rằng Tiêu Hiểu tay chân vụng về như vậy, Vương Vệ thế nào cũng phải dạy dỗ cô một phen, ai ngờ cô chỉ cười như thế, Vương Vệ liền không chống nổi rồi.

Đây đúng là hồ ly tinh mà!“Vợ chú tư, thím ngồi thì cũng đã ngồi chỗ này rồi, thế thì nhóm lửa đi.

” Triệu Yến vốn là ở trước bếp lò vừa rửa rau vừa nhóm bếp, bây giờ thấy Tiêu Hiểu thật sự ngồi vào chỗ này chỉ sưởi ấm mà chẳng làm gì hết, đảo tròng mắt một cái nói.

Tiêu Hiểu nghiêm túc nhìn về phía cô ta: “Chị thật sự muốn tôi nhóm lửa?”“Cô cứ làm đi, tôi đây rửa rau không rảnh tay đâu!” Triệu Yến liếc nhìn Vương Vệ, thấy anh không có phản ứng gì trong lòng lập tức thấy bình tĩnh.

“Là chính chị bảo tôi nhóm lửa đấy nhé, thế chị ngồi ra xa chút.

” Tiêu Hiểu xác nhận lại một câu.

“Ngồi xa thì tôi còn sưởi ấm được hay sao?” Triệu Yến tưởng rằng Tiêu Hiểu đang thoái thác.


Tiêu Hiểu gật đầu: “Thế được thôi.

” Nói xong cầm củi nhét vào trong lò.

“Cô cẩn thận chút, đừng đốt chính mình.

” Cuối cùng Vương Vệ nhàn nhạt nói một câu.

Tiêu Hiểu dứt khoát ừ một tiếng, vẻ mặt trịnh trọng giống như đang ghi chép số liệu nghiên cứu quan trọng nào đó.

Triệu Yến không hiểu tại sao Vương Vệ lại nói vậy, trong lòng oán thầm Vương Vệ chẳng được tích sự gì, bị một người phụ nữ mê hoặc đầu óc choáng váng, chẳng phải chỉ là nhóm lửa thôi sao, chẳng lẽ còn có thể đốt vào bản thân mình?.

Bình Luận (0)
Comment