Tiêu Hiểu nhìn một màn này, nhưng cũng không nhiều lời.Cô không có lập trường đi khuyên Vương Vệ tha thứ.Vương Vệ nhìn thì khắp người là gai, thật ra tim thì không thể mềm hơn, đối xử với anh tốt một chút, anh cũng sợ hãi, tốt một phần sẽ trả lại mười phần.
Anh như vậy, lại thù hận với người nhà họ Vương như thế, có thể nghĩ được rốt cuộc trước kia người nhà họ Vương đã gây ra tổn thương như thế nào với anh, người càng thân thuộc, vết thương gây ra trên người càng đau.Mẹ Vương là đầu sỏ gây tội, nhưng những người khác trong nhà họ Vương thì sao, cha Vương đứng ngoài cuộc, anh cả Vương và mấy anh em khác, trong lúc tâm trí còn chưa chín chắn, chắc đã bị mẹ Vương ảnh hưởng, hiện tại đã trưởng thành, hiểu được trước kia là mình không đúng, cho nên lòng mang áy náy.Nhưng vết thương đối với Vương Vệ đã tạo thành, có áy náy thì có ích gì? Vương Vệ không có nghĩa vụ rộng lượng tha thứ bọn họ.
Nếu có một ngày Vương Vệ thật sự buông xuống thù hận đối với người nhà họ Vương, vậy thì cũng là vì chính anh muốn buông.
Cô tuyệt đối sẽ không nhiều lời.Hai người đã ăn no từ trước, Tiêu Hiểu cầm đũa cho có.Trước kia mỗi lần Vương Vệ ăn cơm đều rất sốt ruột, chén vừa xoay, cơm liền không còn, lần này lại ăn rất thong dong, so với người nhà họ Vương ăn như đánh giặc thì có vẻ đặc biệt lịch sự.rong lòng Vương Vệ nhịn không được đắc ý: Ông đây cưới được tiên nữ, cũng có người thương rồi, sau này mấy kẻ cặn bã các người tự mình chơi đi!Mấy ngày nay Tiêu Hiểu càng ngày càng hiểu Vương Vệ hơn, vừa thấy bộ dạng của anh liền biết anh đang nghĩ gì, ban đầu còn muốn cười, sau đó lại cảm thấy chua xót, từ nhỏ sống trong điều kiện sống thoải mái, dù là cha mẹ hay là mấy anh trai đều cho cô tình yêu sâu sắc nhất.Mà Vương Vệ thì không có gì.Cô thầm thở dài một tiếng: Tiểu đáng thương, sau này có cô rồi, cô sẽ cưng chiều Vương Vệ, để anh bất kỳ lúc cũng có thể kiêu ngạo như bây giờ.Như muốn phóng đại sự thỏa mãn trong lòng, Vương Vệ đến cả canh xương hầm cũng không đụng vào.
Tiêu Hiểu thì ghi tạc trong lòng, cho dù có thể ăn no, nhưng không ăn thịt thì không được.Chờ khi Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi rồi, anh cả Vương lại hụt hẫng trong lòng, biết rõ thằng tư hận họ như vậy, anh ta còn bảo thằng tư uống anh, đây không phải khiến người ta ghê tởm sao, giờ thì tốt rồi, khiến thằng tư dứt khoát đến canh xương cũng không đụng vào.Lúc về phòng đã nói với Triệu Yến, Triệu Yến thấy anh ta nằm lì trên giường thì giận sôi máu: “Hồi nhỏ các anh đối xử với chú ấy như vậy, chú ấy để tâm tới anh mới là lạ! Được rồi, có thời gian ở đây nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng giúp em quét nhà.
Anh nhìn xem chú tư đối xử với vợ chú ấy thế nào, anh lại nhìn xem anh…”Anh cả Vương đứng dậy cầm cây chổi, trong lòng thầm gọi một tiếng cọp mẹ.Sau khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ về phòng cũng không nghỉ ngơi, ngược lại bảo Vương Vệ thắp đèn sáng hơn chút, mình thì bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên vở.“Ngày mai rồi hãy làm, đã trễ thế này rồi.” Vương Vệ vừa về đến phòng liền nhanh nhẹn trải giường chiếu, nghĩ đến cảnh Tiêu Hiểu sẽ rúc mình thành một vòng trong lòng anh, nhiệt độ trên mặt làm sao cũng không thể hạ xuống.Ai ngờ anh đã nghĩ xong tư thế ngủ buổi tối rồi, Tiêu Hiểu lại không có ý định nghỉ ngơi chút nào.“Từ từ, anh gầy như vậy, phải ăn thịt bồi bổ cho tốt, em chế thêm một ít dịch bồi dưỡng thích hợp để giục thức ăn mặn.” Tiêu Hiểu tập trung nhìn chằm chằm vào vở mình, cũng không ngẩng đầu lên.Vương Vệ yên lặng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hiểu, anh biết Tiêu Hiểu khẳng định là đã thấy tầm mắt anh lưu luyến với món canh xương.Vương Vệ cũng không thúc giục, hai người bận rộn đến hơn nửa đêm, bên cửa sổ có thêm mấy cái lọ thủy tinh chứa đầy dịch bồi dưỡng..