Đoàn người Tô Hiểu Mạn lên xe lửa, trên đường về quê, sẽ đi ngang qua thành phố nổi danh tên Bác An, mấy người trẻ tuổi thương lượng với nhau một chút, quyết định xuống xe lửa ở thành phố Bác An, đi dạo trong thành phố nửa ngày, mua sắm một ít đồ cần thiết.
Dù sao thì vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, đây là cơ hội khó có được, ông Trần cũng ủng hộ quyết định này của họ.
Vé bọn họ mua phần lớn là gần sát nhau, có một số người ngồi cách mấy ghế, Tô Hiểu Mạn cầm vé, cô ngồi ở vị trí cửa sổ, Tạ Minh Đồ cùng vé với cô, anh ngồi ở giữa.
sau khi Tô Hiểu Mạn ngồi xuống chỗ ngồi, thân mật dựa vào người bên cạnh, cô cười cười, ôm lấy cánh tay anh, phát hiện mới trôi qua mấy ngày mà thôi, cô đã quen có một người thân mật với mình như vậy.
Đôi tình lữ nhỏ dán sát lấy nhau, ai cũng không ghét bỏ ai.
Lúc này quần áo Tạ Minh Đồ mặc trên người là bộ đồ tự tay cô làm, khi anh mặc lên rất đẹp trai, người đàn ông cao lớn anh tuấn, vừa lên xe lửa đã hấp dẫn không ít ánh mắt người khác, ngay cả nhân viên trên tàu cũng đưa mắt đánh giá anh vài lần.
Có mấy cô gái muốn đi lên nói với anh vài câu, thẳng tới khi nhìn Tô Hiểu Mạn đang thân mật dựa vào anh, mới tiếc nuối lắc lắc đầu.
Trên đường tới giờ cơm, hai người như cũ lấy hai phần cơm hộp, bọn họ ghé vào ăn cơm cùng nhau, Tô Hiểu Mạn đem đồ ăn của chính mình chia cho đối phương ăn.
Lúc này hộp cơm rất lớn, cơm bên trong tương đối nhiều, một mình Tô Hiểu Mạn ăn không hết, mà cái dạ dày của Tạ Cẩu Tử Nhà bọn họ …… Tô Hiểu Mạn cũng không quá rõ lượng cơm ăn của Tạ Minh Đồ đến tột cùng là bao nhiêu.
Ở trong mắt cô, tựa hồ là có bao nhiêu là anh có thể ăn bấy nhiêu.
Tô Hiểu Mạn chú ý qua, lúc ở nhà họ Chu, anh ăn không khác biệt lắm so với một người đàn ông bình thường như Chu Hạ Cường, ngẫu nhiên sẽ ăn nhiều hơn một chút, như vậy đã ăn nhiều hơn nhiều so với hồi ở nhà họ Tạ.
Hơn nữa nước luộc nhiều, người cũng không phải bộ dáng gầy ốm như còn mỗi xương không nữa, mặc dù vẫn rất gầy, lại có thêm một chút thịt, không phải gầy cởi hình thoát tướng nữa.
Tô Hiểu Mạn cũng không anh có hay không ăn no, nhưng nếu là cho anh ăn, anh nhất định còn có thể ăn.
Tiểu tử choai choai hai mươi tuổi, lượng cơm ăn lớn vô cùng.
Nhìn hai phần cơm hộp bị ăn đến sạch sẽ, Tô Hiểu Mạn âm thầm quyết định lần sau phải gọi ba phần, xem anh có thể ăn được hết hay không.
Người ăn no sẽ dễ dàng mệt rã rời, Tô Hiểu Mạn dựa vào cánh tay người đàn ông bên người, thực mau liền đã ngủ.
Triệu Thanh Thanh vẫn là ngồi ở đối diện đôi vợ chồng Tô Hiểu Mạn này.
Căn cứ những gì cô ta trộm quan sát, cô ta cảm thấy quan hệ của hai người đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, rất nhiều người không tin Tô Hiểu Mạn thật sự nguyện ý cùng Tạ Minh Đồ sống tiếp, nhưng cô ta cảm thấy, đây có thể là sự thật.
Tạ lão ngũ là người đàn ông tốt, dọc theo đường đi dính ở bên người Tô Hiểu Mạn hỏi han ân cần với cô, săn sóc cực kỳ, anh cao lớn rắn rỏi, lại còn rất đẹp trai, có một người đàn ông như vậy vây quanh ở bên người, dọc theo đường đi còn không biết có bao nhiêu người phụ nữ đi ngang qua hâm mộ Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn thật đúng là…… rất may mắn, đều nói cô thê thảm mà gả cho Tạ lão ngũ nghèo túng, nhưng mà Tạ lão ngũ người ta lắc mình biến hoá, xử lý sạch sẽ ngoại hình, còn đẹp trai sáng sủa hơn cả Khương Yến Đường.
Tuy rằng khả năng gia thế của anh không so được với Khương Yến Đường, lại có một loại tự thân độc đáo mị lực, trước kia Triệu Thanh Thanh đọc sách ở trong thành phố, nam học sinh trung học, cũng có người đẹp trai, ăn mặc theo phong cách tây, trong tay cầm một quyển sách, dựa vào góc tường phòng học, hoặc là nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoặc là cúi đầu giả u buồn, giơ tay nhấc chân đều tự nhận là anh tuấn bất phàm.
Lại không biết dưới con mắt người ngoài thì dáng vẻ của họ kệch cỡm đến nhường nào.Tầm mắt Triệu Thanh Thanh ngừng ở cặp vợ chồng đối diện, nghĩ thầm đôi vợ chồng Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ này, thật đúng là có thể nó trời đất tạo nên, dung mạo hai người đều đẹp, cũng sinh ra ở cùng hoàn cảnh gia đình, môn đăng hộ đối.
Giữa hai người bọn họ sẽ có một loại bình đẳng.
Nhớ tới phía trước Tô Hiểu Mạn thấp hèn chạy theo phía sau để theo đuổi thanh niên trí thức Khương, Triệu Thanh Thanh phát hiện tại Tô Hiểu Mạn đứng ở bên cạnh Tạ Minh Đồ mới càng thêm xinh đẹp có mị lực.
Một phần tình cảm tốt có thể khiến con người ta càng thêm tốt đẹp.
Đúng là Triệu Thanh Thanh thích xem náo nhiệt, nhưng nàng lúc này nhìn hai người đối diện, đột nhiên cực kỳ hâm mộ, hy vọng ở tương lai, cô ta cũng có thể có một phần cảm tình bình đẳng như vậy.
*
Tới thành phố Bác An, đoàn người xuống xe lửa, bọn họ tách ra đi riêng, đầu tiên là cùng gửi lại hành lý ở gần ga tàu, hẹn xong thời gian tập trung, kết bè nhóm riêng tản ra.
Tô Hiểu Mạn đương nhiên là cùng Tạ Minh Đồ đi cùng, không rủ thêm người khác, ra ga tàu hỏa, đường phố thành phố Bác An xuất hiện ở trước mắt hai người.
Đường phố phồn hoa náo nhiệt, các tòa nhà cao cao thấp thấp nối sát nhau bao ở hai ven đường, nam nữ trẻ tuổi cưỡi xe đạp leng keng vượt qua ngã tư đường.
Tuy rằng là một thành phố náo nhiệt, nhưng trong mắt Tô Hiểu Mạn thì cũng chỉ là mấy con đường mà thôi.
Nhưng ở trong mắt Tạ Minh Đồ, này đã là một cái thành thị rất hiện đại hóa và phồn hoa, ngựa xe như nước, náo nhiệt phố đô, đám người chen chúc xe đạp, nhóm người đi làm công nhân, đập vào mắt như có thể với tới hết thảy, cũng đã rời xa thế giới anh đã từng sinh sống.
Đối mặt hoàn cảnh như vậy, làm anh không cấm để lộ ra vài phần xa lạ lạ lẫm.
Tô Hiểu Mạn nhìn ra anh đang khẩn trương, cô kéo tay anh, hai người lên một chiếc xe buýt trước.
Xuống xe ở nhà sách Tân Hoa.
Hai người vào hiệu sách, Tô Hiểu Mạn mua một cuốn sách địa lý bản đồ, bên trong không chỉ có bản đồ quốc gia, còn có bản đồ thế giới, cũng có cả địa lý các nơi có cảnh đẹp trong nước, còn mua một quyển lịch sử toàn cầu tổng quát với sách hóa sinh cơ sở.
Cô mua số sách này cho Tạ Minh Đồ, hy vọng đối phương nhìn lúc sau có thể hiểu được, tương lai của bọn họ không chỉ ở trong nơi nhỏ hẹp như đại đội Thanh Hà mà còn có thế giới bao la rộng lớn bên ngoài.
Lấy năng lực bản thân của Tạ Minh Đồ, sẽ không bị bó buộc ở một cái nông thôn nho nhỏ.
Tô Hiểu Mạn còn nghĩ sau khi trở lại trong thôn, nên đi thư viện huyện làm một tấm thẻ mượn sách, lấy cái năng lực gặp qua là không quên được này của Tạ Minh Đồ thì nên đọc nhiều sách một chút.
sau khi mua sách xong, hai người đi mua những thứ khác, đi một chuyến xa nhà, luôn phải mua vài thứ mang về cho người nhà, đặc biệt là phải chuẩn bị đồ vật cho trưởng bối, bằng không chính là không hiếu thuận.
Hiện tại là mùa khô ráo thu đông, Tô Hiểu Mạn mua không kít kem bảo vệ da mà phụ nữ thích, dầu gội đầu và xà phòng thơm, còn có cả kem đánh răng và bàn chải đánh răng, bởi vì mua quá nhiều đồ vật, bỏ thêm mấy mao tiền, người bán hàng đưa cho họ một chiếc khăn tay, khăn tay kia bắn lên chút mực tàu, không bán được nữa rồi.
“Là cô được lời, nếu mà chiếc khăn tay này không bị dính mực thì phải có giá vài đồng tiền cơ.”
Mua xong những thứ này Tô Hiểu Mạn lại đi mua một cân trái cây khô và sữa mạch nha để ăn kèm, lại đi ra chợ mua sợi thuốc lá, còn có hai cái nồi mới tinh.
Tuy rằng Tạ Minh Đồ không hút thuốc lá, nhưng anh biết chọn sợi thuốc lá, nghe nói là mua cho cha Tô, dẫn Tô Hiểu Mạn xem qua ba nhà mới chọn được cây thuốc lá tốt nhất.
“Anh chọn có được hay không phải chờ cha em dùng xong mới biết được.”
Hai người mua xong đồ rồi cùng nhau về lại ga tàu hỏa.