Càng khiến người ta kinh ngạc là, chàng trai đứng bên cạnh Tô Hiểu Mạn lại không phải Thằng năm nhà họ Tạ cũng không phải Khương thanh niên trí thức mà là một chàng trai xa lạ rất đẹp trai.
Chàng trai này mặc một bộ quần áo đen sạch sẽ gọn gàng, hiện rõ ra dáng người cao gầy, nhìn trẻ trung thanh tú, khuôn mặt cũng rất gây chú ý, đặc biệt là sống mũi cao cao thẳng tắp kia, đôi mắt đào hoa nhìn về phía trước, không chỉ có những cô gái nhỏ mà cả những bà thím trong đám người cũng phải liếc nhìn vài lần.
"Chàng trai đẹp trai kia ở đâu ra thế? Tại sao lại cũng ở trên xe?"
"Nhìn lạ lắm, trông cũng rất trẻ, chắc là cũng chưa lấy vợ đâu nhỉ".
"Đứng chung một chỗ với Hiểu Mạn đó".
Hai chiếc máy kéo dừng lại trước mặt đám đông, Tạ Minh Đồ nhảy xuống trước, sau đó đỡ Tô Hiểu Mạn từ trên máy kéo xuống.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy vấn đề chủ yếu của cái loại xe không có mui này là cả đường phải hít khói bụi.
Cô nhìn thấy Liễu Triệu Cường trong đám người, kéo tay Tạ Minh Đồ đi đến trước mặt ông ấy.
Lúc này Liễu Triệu Cường cũng đã chú ý đến cháu gái của mình, vừa rồi tận mắt nhìn thấy cô đi xuống, lại còn dẫn theo chàng trai trẻ đẹp kia đi bên cạnh, thoạt nhìn quan hệ của hai người bọn họ còn có chút rất thân mật không nên có… nhất thời ông ấy vẫn còn không hiểu vì sao, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt ông ấy dán vào người Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm chàng trai này là ai?
Tô Hiểu Mạn tràn đầy ý cười cất tiếng gọi to: "Bác cả ơi, chúng con đã về rồi".
Tay Tạ Minh Đồ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc này nhìn thấy người lớn nhà Mạn Mạn, trong lòng tương đối thấp thỏm lo lắng khẩn trương, cũng gọi theo một tiếng: "Bác cả".
Liễu Triệu Cường kẹp điếu thuốc trong tay, mắt lại càng trừng to hơn nhìn về phí Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm, tên nhóc này chạy theo gọi linh tinh bác cả cái gì chứ?
“Ai là bác cả của cậu thế? Tại sao lại gọi linh tinh như thế hả? Mạn Mạn, ai đây?”
Tô Hiểu Mạn sửng sốt: “???”
Cô đã quen nhìn dáng vẻ hiện nay của Tạ Minh Đồ rồi, trong nhất thời cũng chưa phản ứng được, vậy mà bác cả lại không nhận ra Tạ Minh Đồ là ai hả?
Ngay cả Tạ Cẩu Tử đã cạo râu thay quần áo, nhưng khuôn mặt vẫn giống với trước kia không ít mà, tại sao lại không nhận ra chứ?
Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn Tạ Minh Đồ một cái, cào cào vào lòng bàn tay đầy mồ hôi của anh: “Anh nói cho bác cả biết anh là ai đi”.
Ánh mắt Liễu Triệu Cường nhìn sang phía Tạ Minh Đồ, ông ấy rất tò mò cuối cùng tên nhóc này là ai mà Hiểu Mạn lại thân mật tự nhiên như vậy.
“Tạ Minh Đồ.”
Liễu Triệu Cường dường như nghe được chuyện hoang đường* gì đó, buột miệng thốt ra: “Cậu vừa nói cậu tên là gì?”
*Gốc là thiên phương dạ đàm: Nghĩa đen: tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm
Nghĩa bóng: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Ánh mắt Tạ Minh Đồ sâu kín mà lặp lại nói: “Tạ Minh Đồ.”
“Cảm ơn….Tạ Minh Đồ?”
Tạ Minh Đồ là ai? Thậm chí đầu óc Liễu Triệu Cường còn chưa thể nào mà chuyển động được, đúng rồi, Tạ Minh Đồ chẳng phải là chồng của đứa cháu gái kia của ông sao? Lão ngũ nhà họ Tạ? Tạ Minh Đồ?
Nhưng tại sao nó lại biến thành như vậy?
Liễu Triệu Cường chỉ vào Tạ Minh Đồ ở trước mắt, tay run lên như bị bệnh, như thế nào cũng không thể tin tưởng được người đàn ông trước mắt chính là Tạ lão ngũ.
Mọi người vốn đang xem cũng nghe thấy được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất thời ồn ào lên.
“Tên đó là Tạ Minh Đồ?”
“Tạ Minh Đồ là ai thế? Hình như cái tên này tôi chưa từng nghe qua?”
“Anh có ngốc hay không thế, Tạ Minh Đồ chính là tên của Tạ lão ngũ.”
“Tạ lão ngủ? Đó chẳng phải là chồng của Tô Hiểu Mạn kia…”
“Sao có thể thế được?”
Trong đám người phát ra từng đợt tiếng kêu to không thể tin tưởng nổi, như thế nào bọn họ cũng không thể tin tưởng nổi thanh niên đẹp trai tuấn tú trước mắt lại sẽ là tên Tạ lão ngũ ngày thường nghèo túng dung mạo bình thường rồi lại có cái vận cứt chó kia.
Thậm chí có người thầm hoài nghi, bọn họ đi ra ngoài chuyến này, liệu có phải Tạ lão ngũ Tạ Minh Đồ chết ở bên ngoài rồi hay không, và có một người khác tới thế chỗ cho thân phận của anh.Sau phút kinh ngạc ban đầu, sau khi biết người đàn ông xa lạ này là Tạ Minh Đồ, mọi người như dùng kính lúp soi trên người anh vậy, nhưng cũng dần dần nhận ra được.
“Nhìn đôi mắt và cái mũi anh ta này, hình như đúng thật là Tạ lão ngũ.”
“Nhìn kĩ mà xem, mặt mày vẫn có những điểm tương tự.”
“Không nghĩ tới tên Tạ Cẩu Tử này chỉ tùy tiện sửa soạn lại một chút, hóa ra lại đẹp như vậy cơ.”
“Thay đổi lớn quá đó, mẹ tôi ơi, tới cả mẹ ruột khéo còn không nhận ra được! Tôn Mai đâu? Tôn Mai có tới không, mau ra nhận con trai bà đi này.”
Tôn Mai dẫn vợ lão đại là Tần Tú ANh và vợ lão nhị là Hứa Diễm Lan cũng tới đây để hóng chuyện, cùng nhau tới cửa thôn đón người, vợ lão tam đang mang thai, tuy rằng còn chưa lộ rõ bụng nhưng cũng không phù hợp đi chen chúc ở nơi đông người được.
Hứa Diễm Lan chỉ về một phía: “Mẹ, mẹ xem, xe dừng ở đầu đằng kia.”
Tôn Mai gật gật đầu, nhanh chân chạy tới đó, ba người mẹ chồng nàng dâu chen vào trong đám người.
Lần này tim Tôn Mai đập như sấm, toàn mắt toàn tâm chỉ có đứa con trai thân sinh đáng thương tên là Khương Yến Đường kia mà thôi, mọi loại tạp âm xung quanh đều không thể lọt được vào tai bà.
Sau khi chen vào đám người, thứ đầu tiên Tôn Mai muốn tìm đó chính là vị trí mà Khương Yến Đường đang đứng.
Bà ta nhìn thấy hắn!
Hai mắt Tôn Mai kích động mà sáng lên, một luồng hơi nóng mênh mông cuồn cuộn tích tụ ở trong hốc mắt, làm bà ta không nhịn được mà muốn che miệng mình lại.
Đây là đứa con trai ruột của bà ta!
là người mà người trong thôn hay gọi là thanh niên trí thức Khương!
Nghĩ tới điểm này, Tôn Mai lại càng kích động hơn nữa, thế mà bà ta có thể sinh ra một đứa con trai ưu tú như vậy, dưới sự nổi bật của Khương Yến Đường, Tạ lão nhị ngày xưa được bà ta cưng chiều đặt trên đầu quả tim tựa hồ đều trở nên nhỏ bé mờ nhạt đi rất nhiều.
Đứa con trai đáng thương của bà ta.
Nếu năm đó không phải bà ta ra ngoài thăm người thân sau đó bị sinh non, đứa con sinh ra cả người vàng vọt, nghĩ là đứa trẻ này sinh ra mắc phải bệnh nặng nhìn như là không thể cứu sống được nữa….
Đúng là không nghĩ tới đúng là không nghĩ tới, đứa con trai của bà ta đúng là được Bồ Tát phù hộ, hiện tại lớn lên khỏe mạnh, trở thành một thanh niên ưu tú như vậy.
Tôn Mai nắm chặt ống tay áo, bà ta không thể biểu hiện ra rằng quá kích động, cần phải thả lỏng, tạm thời không thể nhận đứa bé này về được, hiện giờ Khương Yến Đường là con cháu đại viện, sinh ra trong gia đình cán bộ, có xuất thân tốt như vậy, sao có thể nhường cho con chó con Tạ Minh Đồ không làm được việc gì kia chứ.
Lúc Tôn Mai đang tính toán thầm trong lòng thì đột nhiên có người đẩy bả vai bà ta: “Tôn Mai, mau nhìn Tạ lão ngũ nhà bà mà xem, nó như thể thay đổi thành người khác vậy, không biết người mẹ ruột như bà có nhận ra được con trai mình hay không nữa?”
Tạ lão ngũ?
Thằng nhóc Tạ Cẩu Tử lôi thôi lếch thếch kia thì có cái gì thay đổi được chứ?”
“Bà xem, người kia chính là con trai bà đó, ha ha, sao vậy, không nhận ra à?”
Theo phương hướng người kia chỉ cho mình, Tôn Mai thấy được Tạ Minh Đồ đã “rực rỡ hẳn lên”, hình dáng, gương mặt của đối phương như thể sấm sét bổ vào đỉnh đầu bà ta, làm bà ta theo bản năng nhớ tới bộ dáng của một người khác trong ký ức.
Mới vừa rồi bà ta còn kích động như vậy thì hiện tại lại như bị dội một chậu nước đá vào người, lạnh thấu tim.
Đứa đê tiện này sao lại biến thành dáng vẻ như thế?
Tôn Mai tức muốn hộc máu đi tới trước mặt Tạ Minh Đồ, sự ghét bỏ đổ ập xuống người anh: “Ai bảo mày trang điểm thành ra thế này, đi ra ngoài một chuyến mà biến thành dáng vẻ của bọn lưu manh, ăn mặc như thể bọn du thủ du thực vậy, phi.”
“Làm nông dân không được à, ai bảo mày biến thành tên du thủ du thực hả?”
“Chỉ là loại chân đất mà thôi, mày tưởng mày cao quý lắm à!”