Mà ông Tạ ở trong nhà bắt đầu hút thuốc, lúc nào cũng mang theo dáng vẻ có tâm sự, thấy Tôn Mai làm khó Tô Hiểu Mạn, ông ta cũng không hùa vào theo, có đôi khi còn khuyên nhủ Tôn Mai một chút.
Haizzz, ông Tạ cảm thấy hổ thẹn không có mặt mũi nào để đối mặt với thằng năm nữa, vốn dĩ ông ta có thể nói ra sự thật, như vậy thì Tạ Minh Đồ ngay lập tức sẽ trở thành con cháu của nhà giàu, sau đó được cha mẹ đẻ đón đi, đương nhiên có thể sống một cuộc sống tốt đến mức bọn họ không thể tưởng tượng ra.
Nhưng nếu làm như vậy thì con trai ruột của ông ta, đứa con trai Khương Yến Đường mà mồ mả tổ tiên nhà ông ta bốc khói xanh mới có được… Ông Tạ đã lén lút đi nhìn anh ta một lần rồi, thật sự rất giống, vẫn là Khương Yến Đường lớn lên càng giống người nhà họ Tạ bọn họ hơn, đặc biệt là rất giống thằng hai.
Những chuyện mà Tôn Mai nói, đều là sự thật.
Ông ta không thể nói ra hết sự thật được, nếu không đứa con trai bảo bối của ông ta, lại phải từ con cháu nhà cán bộ biến thành con cái nhà nghèo khổ chân đất, như vậy sẽ làm hỏng tiền đồ của con trai ông ta.
Vì tiền đồ của con trai, ông ta phải giữ kín bí mật này.
*
Liễu Triệu Cường tập hợp mọi người trong thôn dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài một cái kho hàng bỏ hoang, lại sửa sang lại, sau đó đem ba chiếc máy may đã sửa sang lại tốt đặt ngay ngắn vào bên trong.
Ngày hôm sau, nhà may của thôn bọn họ đã khai trương.
Không ít người cầm quần áo rách hỏng mang đến, tốn một công điểm để sửa sang lại hết những quần áo cần “làm đẹp” trong nhà mình.
Đặc biệt là nhà thím Hà, mang đến mấy cái quần rách mông đến sửa, sửa xong thì lập tức mặc vào cho thằng con mình.
“Sau khi có máy may này cũng bớt được bao nhiêu việc, không giống ngày trước, mỗi ngày sửa quần áo cho bọn trẻ cũng đủ mệt chết rồi”.
“Chỉ cần một đường may đi qua như vậy là đã xong rồi, nhìn đường chỉ ngay ngắn bằng nhau này, nếu là tôi tự làm, thì làm sao có thể khâu đẹp như vậy được”.
Bọn trẻ con lại càng vui vì chuyện này hơn.
Không phải mẹ của ai cũng thành thạo việc sửa chữa quần áo, có một vài bà mẹ tay nghề quá kém, sau khi sửa xong mặc quần áo ra ngoài lúc nào cũng bị mấy đứa trẻ khác cười chê một trận, may không đẹp chút nào cả, vừa mặc vào đã lại rách ra rồi.
“Quần cậu lại bị rách rồi! xấu hổ quá! Xấu hổ quá!”
“Lại bị lộ mông ra ngoài rồi.”
……
Bên ngoài bị các bạn nhỏ khác cười thì không tính, về nhà lại còn bị mẹ già tay nghề không tốt mắng cho một trận vuốt mặt không kịp: “Tại sao con lại làm rách quần nữa hả?”
“Hu hu hu… rõ ràng là tại mẹ khâu quá kém”.
……
Bây giờ có máy may rồi, cuối cùng cũng không cần mặc quần rách mà mẹ vá nữa, mấy đứa nhóc cũng có thể tự mình kiếm vài công điểm đến để sửa quần cho chính mình.
Có vài người không thành thạo việc sử dụng máy may cũng không sao, vẫn có thể dùng công điểm để tìm người khác giúp mình may vá quần áo hoặc là làm quần áo linh tinh…
“Có cái máy may này rồi, sau này chúng ta làm quần áo cũng tiện hơn rất nhiều”.
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Phụ nữ thôn chúng ta sau này có thể bớt việc rồi”.
Bởi vì nhà may này là chủ ý của Tô Hiểu Mạn, máy may cũng do hai vợ chồng cô đóng góp, Liễu Triệu Cường hỏi cô nên quản lý nhà may này như thế nào. Tô Hiểu Mạn liền đề cử Tôn Tiểu Xảo, Tôn Tiểu Xảo đã từng đọc sách, có thể đến nhà may giúp ghi lại công điểm.
“Vậy quyết định là Tôn Tiểu Xảo đi!” Liễu Triệu Cường gật đầu đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến gì.
“Lại tìm một vài chị em phụ nữ biết dùng máy may đến đây, thay nhau đến làm, sau đó tính công điểm cho bọn họ”.
Đến nhà may làm một ngày có thể được năm sáu công điểm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đây là việc nhẹ nhàng, so với xuống ruộng làm việc thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi Tôn Tiểu Xảo biết chuyện này, không ngừng cảm ơn Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, chị tốt quá”.
Công việc ở nhà may rất nhẹ nhàng, lại không xa nhà, cô ta còn có thể thuận tiện đi lại để chăm sóc cha già đang bị bệnh ở nhà, cũng xem như giải quyết được một nỗi khó khăn cho cô ta.
Nhà Tôn Tiểu Xảo đúng là rất nghèo, đây cũng là nguyên nhân mà những người khác không có ý kiến gì.
“Không cần cảm ơn, em làm tốt là được”. Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt với cô ta vài cái, sau khi giúp được Tôn Tiểu Xảo cũng khiến lòng cô được thoải mái không ít: “Quần áo đã đồng ý với em, đợi mấy ngày nữa sẽ đưa cho em”.
“Về sau cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt lên thôi!”
Tôn Tiểu Xảo rưng rưng nước mắt gật đầu thật mạnh.
“Chẳng lẽ không phải vậy sao, tôi thấy cuộc sống sau này của thôn chúng ta sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn”. Một bà thím ở bên cạnh vui vẻ ra mặt, bà ta là người biết sử dụng máy may, tiếng lộc cộc vang lên, về sau không biết chừng nhẹ nhàng cũng sẽ kiếm được mấy công điểm.
Có được một chiếc máy may là ước mơ của rất nhiều người phụ nữ, tuy nhà bà ta không mua được máy may, nhưng có thể được sử dụng máy may là rất tốt rồi.
Càng không cần nói đến việc bà ta sử dụng máy may còn có thể kiếm được công điểm, như vậy mà có thể coi là làm việc sao? Như này đúng là quá sung sướng!Liễu Thục Phượng mang rổ chuẩn bị về nhà, nửa đường thì có người gọi bà lại, là mấy bà dì bà thím quen mặt trong thôn, vừa thấy là bà thì rất nhiệt tình mà mở miệng:
“Thục Phượng à, Hiểu Mạn nhà chị hiện tại rất có tiền đồ đấy.”
“Cuộc sống hai vợ chồng chúng nó sống vui vẻ thật, đứa con rể kia của bà vừa cần mẫn lại có năng lực, đối xử với con gái bà lại tốt, mọi chuyện đều nghe Hiểu Mạn nhà bà hết.”
Liễu Thục Phượng nghe thấy những lời này, trong lòng rất thoải mái,con gái và con rể sống tốt, bà xem như cũng yên tâm được rồi.
“ lúc trước bà đúng là thật tinh mắt, để Hiểu Mạn gả cho Tạ lão ngũ, không nghĩ tới Tạ lão ngũ này lại tuấn tú đẹp trai như vậy.”
“Đương nhiên!” Liễu Thục Phượng hết sức đắc ý, không có biện pháp, đúng là ánh mắt bà rất tốt, có thể phát hiện ra viên ngọc thô này.
“Nhưng mà, sau khi Tạ lão ngũ kết hôn thì có biến hóa quá lớn, trước đây còn mang bộ dạng suy bại thế cơ mà.”
Trước đây dù thế nào thì Tạ Minh Đồ cũng không thể đánh đồng được với người xinh đẹp như Tô Hiểu Mạn, không nghĩ tới sau khi kết hôn, thằng nhóc này lập tức biến thành một thằng nhóc đẹp trai biết cố gắng.
……
“Bà Tô, hiện tại bọn họ đều nói Hiểu Mạng nhà bà có gương mặt mang tướng vượng phu, có mệnh vượng phu.”
“Chẳng phải là thế hay sao, nhìn xem lúc trước Tạ lão ngũ như thế nào còn hiện tại như thế nào, cô gái này đúng là vượng phu đấy.”
“Tôi thấy cuộc sống của hai đứa nó về sau sẽ càng ngày càng tốt, Thục Phượng, bà đó, cứ chờ mà hưởng phúc đi.”
Hiện tại nhờ phúc của hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn, trong thôn có thêm một nhà may, phụ nữ trong thôn kiếm thêm được ít tiền, những người phụ nữ này coi như nhận ân tình nhà bọn họ, đương nhiên nguyện ý chạy đến trước mặt Liễu Thục Phượng nói vài câu dễ nghe.
Liễu Thục Phượng nghe những lời này, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tới nhà, lúc mở cửa sân ra, ý cười bên miệng bà vẫn chưa từng biến mất, bà thực sự rất cao hứng.
“Mẹ, mẹ về rồi ạ?” chị dâu Tô chào hỏi bà.
“Đã về rồi!”
“Mẹ, Hiểu Mạn nhà mình hiện tại có tiền đồ rồi.” Chị dâu Tô Dương Anh Tử cười không ngậm được miệng, hiện tại cô và cô em chồng có quan hệ không tồi, vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy vài câu lời hay, có một người thân thích như vậy, trong lòng chị dâu Tô cũng cảm thấy cao hứng vô cùng.
“Mấy ngày hôm trước chẳng phải Hiểu Mạn nó đem dây lưng nó mua về cho anh hai nó hay sao?”
“Hôm nay chú hai cho người mang chút đồ trở về, trong đó có một cái vỏ chăn hoa lan là do nhà máy của bọn họ phát cho, chú ấy nói là cho em gái, đợi chút nữa con mang qua cho con bé.”
“Ai, được, vất vả cho con rồi.” Liễu Thục Phượng vừa nghe xong việc này, càng cao hứng hơn, trước đây mối hôn sự này của Tô Hiểu Mạn, anh hai con bé vẫn luôn không đồng ý, hiện tại cho người mang chăn đệm về đây chắc chắn là đã thừa nhận người em rể này rồi.
Bà tự rót cho mình một chén nước, uống ừng ực hết chén, hiện tại chỉ cần chờ con rể và con gái tách ra ở riêng, sau đó lại sinh cho bà mấy đứa cháu ngoại trai gái đáng yêu.
…
Chị dâu Tô cầm một bộ chăn đệm hoa lan đi tới nhà họ Tạ, trước đó chị có nghe chú ba nhà mình oán giận qua, nói rằng phòng ở của Tô Hiểu Mạn và chồng cô ở nhà họ Tạ rất kém cỏi, cửa sổ cũ nát, trong phòng lại càng âm u ẩm mốc hơn, cả nhà rách nát tung tóe.
Hôm nay chị tới đây đưa đồ, phát hiện căn nhà trệt nhỏ này hình như đã được tu sửa qua rồi, mái ngói trên nóc nhà được xếp chỉnh tề, thay một cánh cửa gỗ mới, treo ổ khoá sắt, trên bức tường đối diện làm một cái cửa sổ mới, ánh mặt trời mùa thu chiếu được vào trong nhà.
Vừa khéo lúc này Tô Hiểu Mạn đang ở trong phòng, mời chị dâu Tô đi vào.
"Hiểu Mạn à, chị mang đến cho cô chút đồ vật, là anh hai em gửi về đó, một bộ chăn đệm hoa lan, em nhìn xem, có đẹp không? Giặt sạch xong thì mau lấy mà dùng, chị thấy ánh nắng mấy ngày nay rất được." Chị dâu Tô vừa tiến vào trong phòng đã ngửi thấy được mùi hương hoa quế nhàn nhạt thanh nhã.