Bởi vì chuyện cái radio này, địa vị Hứa Diễm Lan ở trước mặt Tôn Mai đã không lớn bằng trước, không thể lại nhàn nhã mỗi ngày, phải đi cùng với bọn chị dâu cả cùng nhau làm việc làm việc nhà.
Cô ta cực cực khổ khổ làm ra radio, còn có thể cho người này?
Phi!
Không đề cập tới cái kia radio còn được, chỉ cần nhắc tới, Hứa Diễm Lan cũng vô pháp bảo trì lý trí, mắng to nói: “Con mẹ cô, chính cô đi lấy lòng bà mẹ chồng kia của cô đi, muốn radio của tôi, không có cửa đâu.”
Nói xong, tức giận đi về phòng.
“Tứ tỷ, em cũng đi trở về, còn phải chuẩn bị một chút, ngày mai có phải hay không anh cả sẽ trở về?”
Tô Hiểu Mạn muốn thu thập đồ vật, chuẩn bị cho vở kịch chia nhà sau đó.
Cô rất tò mò Tạ lão đại trở về sẽ là bộ dáng gì? Năm nay còn sẽ làm ầm ĩ muốn tách ra sao? Hẳn là sẽ muốn tách ra, bởi vì cô cũng đã nghe được tiếng gió ở chỗ chị dâu cả, cũng không biết lúc đó Tôn Mai có thể đáp ứng hay không.
Vạn nhất Tôn Mai không muốn nhà lão đại tách ra, còn không biết sẽ náo loạn ra cái dạng gì sự cố.
Tới ngày hôm sau, anh cả nhà họ Tạ đã trở lại.
Anh không chỉ trở về một mình mà anh ấy còn mang theo ba đứa trẻ, hai nam một nữ, mấy đứa trẻ này đứa lớn nhất cũng chưa vượt qua bảy tuổi, nghe nói là con của chiến hữu, hiện tại chiến hữu của anh ta sinh bệnh qua đời,mấy đứa trẻ con trong nhà cũng chưa có người chăm sóc, cho nên Tạ lão đại tính toán muốn nhận nuôi ba đứa trẻ này.
Mặt khác, Tạ lão đại về nhà, chân trái anh ta bị thương, què.
Anh cả nhà họ Tạ Tạ Kiến Bình, tham gia quân ngũ bên ngoài tám năm, mỗi tháng đều sẽ đem tiền lương và tiền trợ cấp gửi về, vợ là Tần Tú Anh mang theo hai con trai một con gái lưu tại quê quán, mỗi năm anh ta đều sẽ nghỉ phép về nhà một tháng, đều là vào lúc cuối năm.
Lúc này đây, cả nhà họ Tạ cũng chờ lão đại trở về, lại không nghĩ chờ được là Tạ lão đại què chân xuất ngũ, anh ta còn dẫn về ba đứa con của chiến hữu.
“Về sau bọn nó chính là con của chúng ta.” Tạ lão đại Què chân ôm lấy mấy đứa trẻ, nhìn về phía người nhà họ Tạ, mấy đứa trẻ kia mặc quần áo vá víu lằng nhằng, biểu tình ngây thơ mờ mịt, có chút sợ hãi mà dán bên chân anh ta.
Cùng trừ bỏ Tạ Minh Đồ so sánh với mấy anh em khác nhà họ Tạ, lão đại Tạ Kiến Bình Ra ngoài tham gia quân ngũ nhiều năm, cho nên khi so với hai anh em khác ở trong nhà thì chắc nịch cao lớn nhiều, một gương mặt chữ điền, tuy rằng không đến 1 mét 8, lại cũng có vẻ cao cao tráng tráng, khiến người ta cảm thấy kiên định, lúc trước Tần Tú Anh liền coi trọng điểm này của anh ta.
Một thân khí chất của anh ta cũng là phá lệ giỏi giang cường hãn, cho dù là có một chân đã què.
Tần Tú Anh mang theo hai đứa con trai một con gái đứng ở đối diện, nhìn người chồng đã lâu không gặp mặt mà ngây ra, chị ta và mẹ chồng giống nhau, trố mắt mà nhìn chồng mình mang về ba đứa trẻ.
hai vợ chồng Bọn họ vốn đã có hai trai một gái, hiện tại lại mang về tới ba đứa trẻ, nếu là nhận nuôi bọn họ, thêm lên nhưng ước chừng là có bốn đứa con trai hai đứa con gái.
“Bọn họ là ta chiến hữu hài tử, ta về sau muốn đưa bọn họ đọc sách, ít nhất muốn đọc xong cao trung.” Tạ lão đại vỗ vỗ bọn nhỏ bả vai, bảo đảm nói.
Tôn Mai nhìn đứa con trai đột nhiên xuất hiện trước mắt, cùng với ba đứa trẻ anh mang về đây, chỉ cảm thấy sét đánh trời quang.
Đây chính là ba đứa trẻ con, còn phải đưa đi đọc sách, trước không nói mấy đứa trẻ này ăn hết nhiều ít đồ ăn, bọn họ đọc sách còn phải dùng tiền, còn muốn đưa bọn họ học cao trung, ý tứ là ở trước 17-18 tuổi, đều không thể sung làm sức lao động.
Hai đứa trẻ con, còn phải phí công nuôi dưỡng hai đứa trẻ con!!!
nhà Lão đại có sáu đứa con, đây là một cái con số kinh người, chẳng sợ nhiều tiền đều chịu không nổi như vậy, càng miễn bàn còn có ba đứa trẻ không có nửa điểm quan hệ huyết thống cùng nhà họ Tạ, đó chính là nuôi con cho nhà người khác.
“Không được!! Cút!! Để mấy đứa trẻ này cút đi, nhà họ Tạ chúng ta không nuôi con cho nhà người khác!”
“Con và cha bọn nó tình sâu nghĩa trọng, con sẽ không vứt bỏ hay mặc kệ mấy đứa trẻ này đâu, về sau con sẽ coi chúng nó như con ruột trong nhà.” ngữ khí Tạ lão đại vô cùng kiên định.Tôn Mai tức giận đến nỗi muốn vác chổi đến đuổi người.
“Cái thằng khốn kiếp nhà con, cái đồ không ra gì, lão nương nôi con bao như vậy đều phí công vô ích, khiến chân mình bị què thì cũng thôi đi, lại còn mang theo mấy đứa con hoang trở về, hừ, nhà họ Tạ chúng ta sẽ không nuôi những thứ này đâu!!!”
Tôn Mai đứng ngoài sân lớn tiếng ồn ào, người nhà họ Tạ nghe vậy đều đi ra, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cũng đứng ở một bên.
“Tách hộ khẩu đi.” Anh cả nhà họ Tạ nói: “Mẹ, tách hộ khẩu, con và Tú Anh sẽ nuôi dưỡng mấy đứa trẻ này, nhất định sẽ không liên lụy đến mọi người.”
“Bố……”
Con gái tiểu Hoa đứng bên cạnh Tần Tú Anh lao vào lòng bố cô bé, anh cả Tạ nhìn về phía vợ và con trai mình, gật đầu với Tần Tú Anh, trong mắt Tần Tú Anh lập tức ngập tràn nước mắt.
“Chân của anh bây giờ đã què rồi, sau này sẽ ở lại thôn, em đừng lo, anh nhất định có thể nuôi được em và các con.”
Tôn Mai tức giận trợn mắt nói: “Đó chính là sáu đứa trẻ!”
“Anh bây giờ đã giải ngũ rồi, mỗi tháng còn có thể nhận được hơn mười mấy nhân dân tệ tiền trợ cấp, em đừng lo lắng.”
Tần Tú Anh giật mình, gật đầu, bây giờ chồng cô đã về rồi, dù thế nào cũng là một gia đình đầy đủ, có thêm vài đứa con cũng không sao cả, trước đây chồng ở bên ngoài gửi tiền về, số tiền đó cũng không phải dùng để nuôi con của bọn họ, bây giờ chồng cô đã về, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, hai vợ chồng họ cũng có thể làm thêm chút việc gì đó, dù cho cuộc sống sau này có khó khăn như thế nào, cũng có thể chăm lo được cho gia đình.
“Mẹ, tách hộ khẩu đi, cả nhà chúng con cũng không muốn liên lụy đến bố với mẹ.”
Tô Mai tức giận muốn nôn ra máu, trước đây khoản thu nhập lớn nhất mỗi năm của gia đình bọn họ đều là dựa vào khoản tiền lương cùng trợ cấp ít ỏi của con cả, thằng cả cũng là đứa thật thà, tất cả tiền đều gửi hết về nhà.
Bây giờ muốn tách hộ khẩu …..
Còn nếu không tách ra thì chính là phải nuôi thằng cả bị què cùng sáu đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, trong đó có ba đứa không phải con cháu nhà họ Tạ, cũng muốn không công nuôi bọn chúng lớn.
“Không thể, không được tách hộ khẩu.”
"Ô oa oa oa òa!!!!!" Mấy đứa trẻ mà anh cả Tạ mang về nhìn thấy Tôn Mai không chỉ trừng mắt với bọn chúng, còn mắng chúng là tạp chủng, con hoang, đứa bé gái hai, ba tuổi trong số chúng nhịn không được mà gào khóc nức nở.
Đứa bé trai nhỏ tuổi đứng bên cạnh cô bé cũng bật khóc theo.
Tiểu Hoa đứng bên cạnh thấy vậy cũng khóc.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, như thể muốn lật tung nóc nhà nhà họ Tạ lên.
Ông Tạ đang hút thuốc nghe vậy thì cau mày, cuối cùng thở dài nói: "Tách hộ khẩu đi."
"Con cái đều lớn rồi, bây giờ thằng năm cũng đã kết hôn, vẫn nên tách ra ở riêng thôi."
Chuyện tách hộ khẩu tạm thời đã kết thúc ở đây.
Sau này Tôn Mai cùng ông Tạ tất nhiên sẽ sống cùng vợ chồng nhà lão nhị, vì vậy muốn tách hộ khẩu với mấy gia đình của lão đại, lão tam và lão ngũ.
Về nhà họ Tạ nhặt món hời Tạ Thải Hương bị biến cố này doạ cho đứng hình.
Anh cả vừa trở về đã đòi tách hộ khẩu!!
Lần này là muốn tách hộ khẩu thật rồi!
Trong các anh em, anh cả kiên quyết muốn tách hộ khẩu, anh hai không muốn tách hộ khẩu, nhưng cũng không muốn nuôi mấy đứa trẻ anh cả mang về, nhưng không ngờ là hai vợ chồng chú năm cũng đòi tách hộ khẩu.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đã muốn tách hộ khẩu từ lâu rồi.
Tuy nhiên vẫn có một người nhất quyết không muốn tách hộ khẩu, đó chính là Tạ Hoa Đông, anh ba nhà họ Tạ.
Anh và Tạ đề nghị nói: "Vậy thì để nhà anh cả và chú năm tách hộ khẩu, vợ chồng nhà con muốn sống cùng bố mẹ!"
Anh ba Tạ không muốn tách hộ khẩu, anh ta cảm thấy tách hộ khẩu có gì tốt đâu, một đại gia đình ở với nhau rất tốt, vì sao muốn tách ra ở riêng đâu?
Sau này còn phải hiếu thuận, chăm sóc cho bố mẹ nữa.
Với cả anh ta còn sinh được hai đứa con lỗ vốn, sau này tách hộ khẩu rồi, sao có thể xây dựng được một thế hệ, như vậy không phải sẽ bị người khác cười nhạo sao.