“Cuối thôn có hai phòng kho ngày trước dùng để dự trữ lương thực, chị dẫn theo Xuân Quyên và Hạ Quyên đến ở đó tạm một thời gian đi.”
“Bây giờ chị và Xuân Quyên Hạ Quyên đều đã chuyển hộ khẩu đến Kiều Tâm thôn chúng ta, cũng đừng quá lo lắng, ở đây em có hai mươi đồng tiền cho chị mượn hết luôn này.”
“Trong này có mười đồng tiền, là chị dâu cả đưa đó.”
Tô Hiểu Mạn cũng không nghĩ tới trước khi chuyện chia nhà ra riêng xảy ra lại có một chuyện ầm ĩ như vậy xảy ra, vậy mà Chu Tiểu Hủy lại cứ như vậy mà trực tiếp ly hôn với anh ba Tạ.
Hai phòng nhà tranh này là trước đây Tô Hiểu Mạn nhờ bác cả Liễu Triệu Cường giúp đỡ dựng lên, có thể để cho ba mẹ con bọn họ ở đó một thời gian.
Cô còn cùng với chị dâu cả góp thêm mười đồng tiền để tiếp tế tạm thời cho mẹ con Chu Tiểu Hủy. Hiện giờ có phòng ở, còn có một chút tiền nữa, ít nhất bọn họ có thể vượt qua được một thời gian ngắn.
Nhà mẹ đẻ Chu Tiểu Hủy bên kia cũng đã nói sẽ đưa một chút lương thực đến đây, nhà mẹ đẻ cô ta ở bên kia tuy rằng nghèo thật, nhưng vẫn còn tính là đối xử với Chu Tiểu Hủy không tồi, khi nghe cô ta nói đã ly hôn cũng không trách mắng cô ta, mà chỉ thở dài buồn bã một chút.
“Dù sao thì vẫn phải cố gắng mà sống tiếp thôi.”
Tô Hiểu Mạn cũng sợ Chu Tiểu Hủy dẫn theo hai đứa con gái rồi luẩn quẩn trong lòng, đưa mấy người bọn họ đến tận nhà tranh bên kia.
Bằng tính cách chăm chỉ của Chu Tiểu Hủy, dẫn theo hai đứa con gái tuy rằng gian khổ nhưng cuộc sống cũng không phải không thể tốt lên được.
Nhưng mà bây giờ trong bụng chị ấy còn đang có thêm một đứa bé khác, cuộc sống lại càng khó khăn hơn.
Cũng không trách anh ba Tạ không sợ, vẫn cảm thấy Chu Tiểu Hủy sẽ quay về tìm anh ta.
“Hiểu Mạn, chị rất xin lỗi em…” Nhớ lúc Tô Hiểu Mạn mới về nhà họ Tạ, cô ta còn đối xử không tốt với Tô Hiểu Mạn, cuối cùng bây giờ mình gặp phải tình trạng này, người ta cũng không bỏ đá xuống giếng, còn giúp cô ta đưa hai đứa nhỏ ra ngoài tìm chỗ ở.
Chu Tiểu Hủy khóc lóc xin lỗi Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn chỉ bất đắc dĩ lên tiếng dỗ dành, không biết nên khuyên cô ta như thế nào. Bởi vì cô cũng không rõ ràng lắm cuối cùng Chu Tiểu Hủy có phải xúc động nhất thời nên mới ly hôn với anh ba Tạ hay không, chỉ sợ cô vừa nghĩ cách giúp đỡ Chu Tiểu Hủy dẫn theo mấy đứa con ra ngoài sống, nhỡ đâu sang ngày hôm sau cô ta lại tung ta tung tăng mà chạy tới nhà họ Tạ, nói muốn tiếp tục chung sống với anh ba Tạ.
Đến lúc đó thì lòng tốt của cô cũng coi như vứt cho chó ăn rồi.
Nếu Chu Tiểu Hủy còn có lòng tự trọng, vậy thì tự mình tiếp tục chống đỡ mang theo hai đứa con gái sống tiếp, như vậy Tô Hiểu Mạn cũng động lòng trắc ẩn mà giúp ba mẹ con này một tay.
Cho dù là chỉ giúp hai đứa bé Xuân Quyên và Hạ Quyên để bọn họ không phải ở lại nhà họ Tạ để chịu khổ.
Chờ sang năm thôn bọn họ bắt đầu nuôi tằm, nhà may cũng hoạt động bình thường, ba mẹ con cô ta dựa vào việc trồng dâu nuôi tằm làm may cũng không phải không thể nuôi sống chính mình. Xuân Quyên và Hạ Quyên cũng hiểu chuyện, lên núi đi hái lá dâu tằm về, tuy còn nhỏ nhưng cũng có thể kiếm được mấy công điểm.
Chu Tiểu Hủy thật sự đã quyết tâm muốn sống một mình.
Cô ta nhờ Tô Hiểu Mạn chăm sóc Xuân Quyên và Hạ Quyên một lúc, nói là muốn đi tìm Anh ba Tạ lấy về một ít đồ vật của mình, cô ta quay về nhà họ Tạ mang đi hết quần áo cũ, đệm chăn của mình, Tạ Diệu Tổ ác ý chạy ra nhổ nước miếng về phía cô ta suýt chút nữa làm cô ta bị vấp ngã.
Anh ba Tạ ở bên cạnh cũng không nói thêm câu nào: “Bây giờ cô ta đã không phải thím ba của cháu nữa rồi.”
“Phi.” Tạ Diệu Tổ lại phun nước miếng về phía cô ta: “Đã không phải thím ba, lại còn vào nhà lấy đồ đi, chính là ăn trộm.”
Chu Tiểu Hủy mang tất cả đồ vật của mình đi.
Lúc sau cô ta lặng lẽ đi bệnh viện phá thai một mình, bác sĩ nói đó là một bé trai, nhưng mà cô ta không hối hận một chút nào.Cô ta tính về sau sẽ chỉ dẫn theo con gái sống qua ngày.
Sau khi nhà họ Tạ gia biết chuyện cô ta phá thai, Tôn Mai và ông Tạ cũng không có phản ứng gì, dù sao bọn họ đã có mấy đứa cháu trai rồi, thêm một đứa hay bớt một đứa, cũng không có gì đáng quan tâm cả, đứa bé đã không còn thì thôi, vẫn có thể sinh thêm đứa khác.
Mà anh ba Tạ dường như sắp điên rồi, con trai duy nhất của anh ta, chỉ đơn giản như vậy mà mất đi, anh ba Tạ cực kỳ thống hận, anh ta oán hận Chu Tiểu Hủy, anh ta nghĩ cho dù sau này Chu Tiểu Hủy có quỳ xuống cầu xin anh ta như thế nào đi nữa, nhất định anh ta cũng sẽ không tha thứ cho người phụ nữ này.
Tô Hiểu Mạn không nghĩ tới Chu Tiểu Hủy lại quyết tuyệt như vậy, ngay cả đứa con trong bụng cũng xoá sạch.
Cô ta đã kiên quyết không bao giờ quay về cái nhà họ tạ rách nát kia nữa.
“Tại sao chị lại cứ thế mà bỏ đứa con này vậy hả?”
Vẻ mặt Chu Tiểu Hủy rất tiều tụy, nhưng tinh thần lại không tồi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy hiện giờ nhìn thoáng qua cô ta đã lộ ra một cảm giác nhẹ nhàng như đã hoàn toàn được tự do vậy.
“Sau khi bỏ đứa con này, chị cảm thấy rất yên lòng.”
“Biết là con trai, chị cũng không hối hận, trên đời này chị chỉ có hai đứa con gái là Xuân Quyên và Hạ Quyên thôi.” Lúc này Chu Tiểu Hủy đột nhiên cười nhạo vài tiếng, kiên cường nói: “Lúc nào cũng bắt chị phải sinh được con trai phải sinh được con trai, nhưng chị cố tình không sinh đấy, bây giờ không ai có thể ép buộc chị được nữa!”
Mất đi một đứa con, trong lòng Chu Tiểu Hủy cũng không cảm thấy dễ chịu gì, cô ta quay đầu đi nhìn về phía Xuân Quyên và Hạ Quyên ở bên kia, đôi mắt có thêm vài phần ôn nhu: “Nếu thật sự là con trai, không sinh ra là tốt nhất, chị sợ sau khi đứa bé kia ra đời, tâm tư của chị cũng sẽ lệch theo thì làm sao bây giờ?”
Ông nội bà nội không thèm để ý, cha ruột cũng không để bụng, nếu ngay cả người mẹ ruột là cô ta cũng mặc kệ, vậy thì những ngày tháng sau này hai đứa con gái nhỏ của cô ta sẽ sống như thế nào chứ.
Tô Hiểu Mạn kéo Xuân Quyên và Hạ Quyên đến bên cạnh, “Hai đứa về sau phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói.”
Xuân Quyên cùng Hạ Quyên gật đầu.
“Em đi đi, Xuân Quyên đã trưởng thành rồi, cũng có thể làm việc kiếm công điểm, ba mẹ con chị có thể sinh hoạt bình thường, em trai chị ở bên kia chờ hai ngày tới sẽ đưa lương thực đến, ở trong thôn còn có vài người quen, cũng mang đến cho chị một ít.”
Quan hệ của Chu Tiểu Hủy cùng người dân trong thôn không tệ, cùng là phận phụ nữ thông cảm cho nhau, thấy cô ta muốn sống một mình cùng với hai đứa con gái, cho dù biết là không đủ trong tình cảnh hiện tại nhưng bọn họ cũng mang một ít đồ đến để biểu đạt tâm ý.
Không khí trong thôn bọn họ cũng không tệ lắm, hơn nữa khoảng thời gian trước Tô Hiểu Mạn giúp phụ nữ trong thôn lấy được mấy cái máy may, sang năm còn muốn cùng nhau học nghề nuôi dưỡng tằm, ba cô sáu bà rốt cuộc không có nói gì nhiều thêm.
Nhìn thấy Tô Hiểu Mạn đưa Chu Tiểu Hủy sắp xếp ở tại lều tranh, cũng không có người tới nói ra nói vào.
Khi Tô Hiểu Mạn từ lều tranh ra tới, vẫn là có vài người trong thôn ở trước mặt cô tìm hiểu hỏi han.
“Hai vợ chồng Tạ lão tam thật sự ly hôn rồi?”
“Đúng vậy.”
“Người phụ nữ đã ly hôn làm sao có thể sống chứ?”
“Hai ngày nay Tạ gia các cô thật đúng là náo nhiệt, hiện tại phân gia còn chưa có làm mà lão tam lại ly hôn.”
……
“Ngày Tạ gia phân gia đã xác định rồi, đến lúc đó mọi người có thể cùng nhau đến xem, cũng là để làm nhân chứng cho chúng tôi.”
Người bên cạnh liên tục gật đầu.
Sau khi gật đầu xong, bọn họ lại cảm thấy hình như có chuyện gì đó không ổn.
Giống như chuyện nhà họ Tạ gia phân, bọn họ khẳng định là không thể bỏ qua, cũng muốn đi tham gia góp mặt thêm náo nhiệt.
Nhưng là…… Tô Hiểu Mạn mời bọn họ đi nhà họ Tạ xem phân gia, còn nói là phải làm nhân chứng, chuyện này như thế nào đều cảm thấy kỳ lạ.