Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 231.2 - Chương 231.232

Tạ lão cha suýt nữa bị đứa con trai này làm cho tức giận đến chết, “Con, con mới là đứa bất hiếu, con không hổ thẹn đối với sự thương yêu của bà ấy dành cho con mấy năm nay, có thể bà ấy có lỗi với những người khác trong gia đình, nhưng là chưa bao giờ có lỗi với con, đồ ăn thức uống, đồ dùng còn không phải đều cung cấp cho con cùng Diệu Tổ đầu tiên hay sao……”

Tạ lão nhị bĩu môi, “Đứa con trai nhỏ Khương thanh niên trí thức của mẹ mới là người hưởng phúc nhiều nhất, ba hẳn là gọi Khương thanh niên trí thức đến xem mẹ mới đúng, con khẳng định người mà mẹ hiện tại muốn gặp nhất vẫn là Khương Yến Đường.”

Không ai hiểu mẹ bằng con.

Tạ lão nhị nghĩ thầm Tôn Mai khẳng định muốn gặp Khương Yến Đường, còn ảo tưởng muốn để Khương Yến Đường cứu bà ấy ra, chẳng qua bà ấy cũng không có thể nghĩ đến hiện tại Khương Yến Đường đều khó có thể bảo vệ bản thân, chuyện là đứa con trai giả của nhà họ Khương đã bị vạch trần.

Tuy rằng rất hâm mộ Khương Yến Đường có thể bị đổi đến gia đình cán bộ giàu có, nhưng là lúc này đây Tạ lão nhị không khỏi vui sướng hả hê khi gặp người xui xẻo.

Cho dù bọn họ là anh em ruột thì hắn hy vọng Khương Yến Đường càng đau khổ càng tốt.

Anh em người nhà họ Tạ, tất cả không thể tốt hơn so với hắn!

Dựa vào cái gì Khương Yến Đường có thể hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ đồ vật không thuộc về mình, về sau hắn khẳng định phải làm Khương Yến Đường nhổ ra.

Đừng tưởng rằng hắn không có nghe thấy được trong thôn mọi người cười nhạo chế giễu, nói hắn cùng Khương Yến Đường tuy rằng khuôn mặt nhìn tương tự giống nhau, nhưng là khí chất một người ở trên trời, một người ở dưới đất, cho dù Tạ lão nhị mặc vào quần áo của Khương Yến Đường thì cũng không thể loại bỏ được toàn thân đều có mùi đất.

Phi!

Một người đi trộm cuộc sống của người khác, dựa vào cái gì mà nói hắn trên người có mùi đất.

Tạ lão cha thấy người con trai lão nhị này làm thế nào cũng không muốn đi thăm mẹ ruột của chính mình, vì thế đành phải tìm vài đứa con trai khác trong nhà. Ông đi tới nhà đứa con trai cả, tuy rằng hai nhà hiện tại ở cạnh nhau, nhưng là con trai cả đã xây hàng rào thật dày chính là muốn ngăn cách với nhà của bọn họ.

Tạ lão cha gõ cửa, con dâu cả Tần Tú Anh ra mở cửa cho ông, lúc mở cửa tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.

Tần Tú Anh đối với người mẹ chồng Tôn Mai này rất chán ghét, ngày đó Tôn Mai bị bắt đi, cô không đốt pháo chúc mừng đã là tốt lắm rồi.

Cô rất hận Tôn Mai.

Sau khi chồng trở về, Tần Tú Anh càng ngày càng nhớ lại những ngày tháng đau khổ mà chính mình ở gia đình nhà họ Tạ, con trai cả có một vết bớt trên mặt, bị mẹ chồng chán ghét nhục mạ, ngay cả trong khi cô ở cữ cũng bị mẹ chồng đổ ập xuống mà mắng, nói cô là ngôi sao chổi, sinh đứa con trai là quỷ……

Tạ Diệu Tổ cố ý đem đứa con thứ hai của cô đẩy ngã vỡ đầu, Tôn Mai ngược lại mắng con trai của cô không có mắt, còn mắng cô không biết trông con……

Khi con trai cả còn nhỏ, bà ta sai đứa bé đi lấy nước nóng, nhưng vì không cầm chắc làm trên chân tất cả đều là vết bỏng, hiện tại còn để lại một vết sẹo lớn trên chân……

Còn lúc con gái út sinh ra, bà làm trò trước mặt mắng cô sinh một đứa bồi tiền hóa, nói còn không bằng mang đi dìm nước chết……

Nhìn lại tất cả những chuyện đã qua, Tần Tú Anh cũng không biết chính mình làm sao có thể nhẫn nhịn ngần ấy năm, cô nhớ lại những năm tháng chính mình nén giận nuốt nước mắt vào trong, hận không thể quay trở lại quá khứ, muốn chiến đấu với Tôn Mai đến chết.

Cũng giống như Chu Tiểu Hủy, cô sở dĩ đưa cho Chu Tiểu Hủy mười đồng tiền, chính là bởi vì bội phục Chu Tiểu Hủy làm ra chuyện như vậy.

Cô ta cùng Tạ lão tam ly hôn là đúng đắn.

Làm trái tim chết lặng của cô bừng tỉnh, bọn họ sinh ra không phải chính là muốn chịu tội, chính là muốn chịu mẹ chồng bắt nạt.Tần Tú Anh đã nói với chồng về quá khứ, dù sao quan điểm của cô cùng hai đứa con trai và một đứa con gái là giống nhau, nếu là chồng cô còn hướng về người nhà họ Tạ, còn nhớ tới Tôn Mai, như vậy liền yêu cầu hắn đi ra khỏi gia đình này.

Bọn họ không cần bà nội là một cái phạm tội động cải tạo, cũng không cần một người chồng và người cha như vậy.

Tạ lão đại im lặng sau khi nghe vợ cùng con trai nói.

Tạ lão cha đến nhà con trai cả tự nhiên là bất lực trở về, nhìn con trai cả cùng cháu trai cháu gái, ông cũng không có mặt mũi nói ra chuyện gì.

Ông ngượng ngùng bỏ đi.

Tạ lão cha lại đi tìm lão tam, người con trai này đã trở thành một người độc thân, nhưng mà Tạ lão tam hiện tại rất suy sút, râu ria xồm xoàm, so với Tạ lão ngũ năm đó còn muốn nghèo túng thất vọng hơn, cũng là không biết mấy ngày rồi không tắm rửa.

Mùi hôi thối nồng nặc, Tạ lão cha đều không muốn tới gần hắn.

“Lão tam, con đi trong huyện nhìn xem mẹ mẹ đi.”

Tạ lão tam nâng lên con mắt, dùng một đôi tròng mắt vẫn đục ngầu nhìn Tạ lão cha, hắn hiện tại không muốn động đậy, chẳng sợ trên người có con rận cũng không hứng thú bắt lấy, cũng không muốn tắm, làm sao hắn có thể có động lực đi nhìn cái gì mà Trương mai, Tôn Mai, Dương mai.

Dù sao ngần ấy năm qua, hắn cho rằng mình đã đủ hiếu thuận, đối với Tôn Mai chính là nói gì đều nghe, Chu Tiểu Hủy tức giận, hắn cũng chỉ là khuyên cô ấy chịu đựng; nhưng cũng là Tôn Mai mỗi ngày ở bên tai hắn nhục mạ Chu Tiểu Hủy chỉ biết sinh bồi tiền hóa……

Đúng vậy, hắn thật là một đứa con trai hiếu thuận, nhưng hắn hiếu thuận đến đâu cũng vô ích, Tôn Mai sẽ không đem đứa con trai này trở thành một con người.

Bây giờ cái kết cho sự hiếu thuận nghe lời là cái gì?

—— là cái gì đều không có.

Vợ và con cái đều không có, khó khăn lắm đi tìm gặp con gái, con gái Xuân Quyên hét lên một tiếng rồi lấy cục đá ném hắn, thậm chí còn không nhận hắn là cha.

“Ông không phải cha tôi, ông không phải cha tôi!!!!”

“Ông là người xấu, luôn mắng tôi là bồi tiền hóa, chửi mẹ tôi sinh không được con trai, ông cũng nên bị chú cảnh sát bắt đi.”

“Phi! Hạ Quyên, chạy mau, bằng không hắn muốn bắt em gọi chiêu đệ.”

“A a a chị gái, em không cần gọi là chiêu đệ, em không cần gọi là chiêu đệ……”

Bây giờ đứa con trai như mong muốn đã không có, con gái cũng đã không có, con gái cả dùng ánh mắt như xem kẻ thù mà nhìn hắn, con gái út sợ hắn đến muốn chết, Chu Tiểu Hủy căn bản là không muốn nhìn thấy hắn.

Trước kia hắn luôn muốn có một đứa con trai, hiện tại không có con gái, hắn nhưng thật ra lại nghĩ đến con gái.

Tại sao cuộc sống hiện tại lại như thế này? Hắn tình nguyện không cần con trai nữa, chỉ muốn cùng Tiểu Hủy nuôi lớn hai đứa con gái của bọn họ.

Ít nhất đó vẫn là một cuộc sống tốt đẹp.

Hiện tại hắn cái gì cũng không có.

Tôn Mai hoàn toàn không quan tâm đến hắn đứa con trai này, làm gì yêu cầu hắn đi thăm, quả thực là đang nói chuyện đùa.

Tùy ý để Tạ lão cha nói nửa ngày, Tạ lão tam cũng chỉ là lười biếng xoay người, đi nhìn cái gì Tôn Mai dương mai, còn không bằng đi gặp con gái ở trong mộng.

Tạ lão tam nhớ lại những ngày tháng trước, con gái lớn lúc mới sinh ra hắn thực sự là thích đứa con gái này, cũng thực thỏa mãn, mỗi ngày đem con bé ôm vào trong ngực dỗ dành, hận không thể lúc đi làm việc ngoài ruộng cũng mang theo, chẳng qua Tôn Mai thường xuyên ân cần dạy bảo mà mắng hắn, Tôn Mai luôn luôn tự hào vì chính mình sinh ba đứa con trai, bà ta ở trong thôn kiêu ngạo hơn nửa đời, dốc hết sức giày xéo cười nhạo những người phụ nữ không sinh con trai. Người trong thôn cố ý cười nhạo hắn, cũng là vì không ít những người năm đó bị mẹ hắn cười nhạo qua, nếu không vợ hắn sinh con gái cũng không bị nhiều lời ra tiếng vào nhiều như vậy……..

Những việc này làm hắn càng ngày càng thấy khó chịu, làm hắn dần dần cảm thấy không hài lòng với con gái mình, cho đến sau khi sinh con gái út, hắn đối với đứa con trai ngày càng cố chấp…….

Hắn thật sự thích con trai và muốn có con trai sao?

Cũng chính là chuyện như vậy.

Tạ lão cha thấy ngày thường luôn hiếu thuận nhất Tạ lão tam bây giờ nghe đến tên Tôn Mai cũng biến thành một bộ dáng thờ ơ, không khỏi thở dài một tiếng, làm bậy a.

Ông cúi đầu suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm Khương Yến Đường.
Bình Luận (0)
Comment