Mặc cho ông ta có nói thế nào đi nữa thì Khương Yến Đường cũng chỉ lặp lại một câu: “Ông đi về đi.”
Anh ta đuổi ông Tạ ra khỏi phòng.
Đúng vậy, cho dù Tôn Mai có là mẹ ruột của anh ta đi chăng nữa, nhưng bà ta đã dám làm ra loại chuyện như này thì nên chịu trừng phạt, mặc dù bà ta nói là tất cả là vì anh ta. ……
*
Cho dù đã từ chối yêu cầu của ông Tạ nhưng trong lòng Khương Yến Đường vẫn thấy vô cùng khó chịu, anh ta từ chỗ ở của thanh niên trí thức đi ra, đi về phía ….nhà cũ của nhà họ Tô.
Trên đường gặp được Trương Lị Lị đang hoảng hốt đi về phía này.
Trương Lị Lị ngập ngừng nhìn về phía Khương Yến Đường, những việc xảy ra mấy ngày nay khiến cho Trương Lị Lị vô cùng khó hiểu, sao lại có thể xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy? Khương Yến Đường anh ấy, anh ấy, anh ấy vậy mà lại là con ruột nhà họ Tạ!?
Mà…..Tạ Minh Đồ, anh ta vậy mà lại biến thành con ruột của nhà họ Khương.
Không thể có chuyện như thế này được, trước đó Trương Lị Lị còn nghĩ rằng đây là một sự hiểu lầm buồn cười nhất trên đời, đây đều là lời đồn do Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn tạo ra, nhưng bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, Tôn Mai đã bị cảnh sát bắt đi…..Sự tình phát triển càng ngày càng trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Khương Yến Đường anh ấy…..Anh ấy thực sự là con của nhà họ Tạ.
Bề ngoài của anh ấy trông rất giống anh em nhà họ Tạ.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Trương Lị đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, rõ ràng kiếp trước lúc cô chưa sống lại, Khương Yến Đường cho Đến khi quay lại thành phố, anh ta vẫn là con của nhà họ Khương, trong thôn cũng không hề có Tạ Minh Đồ, Hứa Minh Đồ hay Chu Minh Đồ gì cả…..
Vậy mà bây giờ, Tạ Minh Đồ mới là đứa con thực sự của nhà họ Khương!!
Tất cả những thay đổi này đều bởi vì sau khi cô sống lại đã ngăn cản Khương Yến Đường đi cứu Tô Hiểu Mạn, dẫn đến việc Tô Hiểu Mạn kết hôn với Tạ Minh Đồ, sau đó phát hiện ra Tạ Minh Đồ mới là con của nhà họ Khương.
Đúng vậy, “Nhất định là do Tô Hiểu Mạn!” Trương Lị Lị hét ầm lên.
Tất cả những thay đổi đều do Tô Hiểu Mạn mà ra, chính vì Tô Hiểu Mạn kết hôn với Tạ Minh Đồ mới dẫn đến Khương Yến Đường anh ấy……
Nghe được lời này của cô, Khương Yến Đường không khỏi giật mình.
Tô Hiểu Mạn?
Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy.
Khương Yến Đường nhìn thấy Tô Hiểu Mạn đang dọn dẹp lại vườn rau nhỏ trước căn nhà cũ của nhà họ Tô, lúc cô đứng dậy quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt cô vẫn rạng rỡ như ngày nào, không giống với những cô gái nông thôn quê mùa khác, cô ấy có làn da trắng nõn tự nhiên, cho dù có phơi nắng như thế nào đi chăng nữa cũng không bị đen, khi đổ mồ hôi, trên má xuất hiện một lớp mỏng màu màu hồng nhạt, trước đây luôn chạy theo sau lưng anh gọi thanh niên trí thức Khương, thanh niên trí thức Khương……
Ký ức về quá khứ lúc này trở nên sống động hơn, anh còn nhớ Tô Hiểu Mạn khi đó kết hai bím tóc màu đen, trong gió hè nóng nực, tóc cô bị thổi rối tung, mồ hôi theo đó rơi xuống gò má hồng đào.
Mà bây giờ Tô Hiểu Mạn đứng trước mặt anh ta, không thể nghi ngờ là đã trưởng thành và trầm ổn hơn trước rất nhiều, nếu như nói Tô Hiểu Mạn trước kia là một bông hoa vừa mới chớm nở thì Tô Hiểu Mạn của bây giờ lại là một bông hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng bông hoa đó lại vì một một người khác mà nở rộ.
Có lẽ cô chính là một bông hoa mẫu đơn sinh ra ở vùng nông thôn hoang dã, sớm muộn cũng sẽ được một gia đình giàu có đặt trong bình hoa nâng niu chăm sóc cẩn thận.
“Khương Yến Đường?” Tô Hiểu Mạn cầm trong tay một mớ rau hẹ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị khách không mời mà đến này.“Anh là tới tìm Minh Đồ sao?”
Khương Yến Đường lắc lắc đầu, “Tôi là tới tìm cô.”
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Tô Hiểu Mạn đứng dậy, vỗ bùn đất trên tay, đối diện với Khương Yến Đường.
Hiện tại cô cũng không quá muốn gặp Khương Yến Đường, bởi vì mỗi người trong thôn đều nói Khương Yến Đường lớn lên rất giống với Tạ lão nhị, mà Tạ lão nhị kia …… Bị cô bắt gặp rất nhiều lần hắn ta hám sắc mà nhìn chằm chằm cô.
Hiện tại nhìn thấy Khương Yến Đường, khiến cô cảm thấy không được khoẻ.
“Cô lựa chọn Tạ Minh Đồ, chính là bởi vì cái này đi.”
“Cái gì?” Tô Hiểu Mạn còn cho là Khương Yến Đường muốn nói lời nói gì với cô, lại chỉ nghe hắn nói nói một câu mà cô không thể hiểu được.
Cô lựa chọn Tạ Minh Đồ, là bởi vì cái gì?
“Bởi vì cô biết, cậu ta mới là con cái nhà họ Khương, cho nên cô mới thanh thản ổn định gả cho cậu ta, lựa chọn tiếp tục sinh hoạt với cậu ta, về sau có thể mang cô đi vào trong thành.”
Tô Hiểu Mạn bị tức tới buồn cười, tên Khương Yến Đường trước mắt này hẳn là có tật xấu đi, đây là ở trong tối ngoài sáng nói cô là người chê nghèo yêu già, sở dĩ thích Tạ Minh Đồ, là bởi vì anh mới là con cháu cán bộ chân chính.
“Tôi nghĩ là anh đang hiểu lầm cái gì, tôi thích Tạ Minh Đồ đều không có quan hệ với việc anh ấy là con cái nhà ai, tôi chỉ thích anh ấy mà thôi.”
Nói cô là bởi vì Tạ Minh Đồ là con cháu đại viện mới coi trọng anh, còn không phải là một cái thân thế thôi sao, ai so với ai khác cao quý hơn chứ, cho dù Tạ Minh Đồ chỉ là con cháu của gia đình nhà nông bình thường, lấy năng lực của anh ấy thì tiền đồ tương lai cũng không thể bị hạn chế được.
Càng miễn bàn tới việc Tô Hiểu Mạn cô vẫn là một người xuyên đến thập niên 70, cô muốn phú quý chẳng lẽ còn phải dựa vào đàn ông? Dựa vào đàn ông còn không bằng dựa vào chính mình, chiếm trước tiên cơ, mua nhà ở, mua cổ phiếu làm internet, về sau cô lại ưu sầu vì không có tiền ư.
Càng miễn bàn tới việc Tô Hiểu Mạn còn có một tay tài nghệ thêu hàng Tô Châu, tuy rằng cô luôn là ảo não nói Tạ Minh Đồ là một thiên tài, mà ở phương diện hàng thêu Tô Châu thì chính bản thân cô cũng rất có tài, cũng thuộc về loại thiên tài kia, chỉ là hiện tại cô không dám để bại lộ ra mà thôi.
Không những thế Tô Hiểu Mạn tình nguyện để Tạ Minh Đồ là con cháu trong gia đình nhà nông bình thường, sau khi tách ra sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lấy cái đầu kia của Tạ Minh Đồ, thế nào về sau cũng có thể trở thành Đại Ngưu một phương, anh là người cầu phải dựa gia thế mới sống được sao?
“Nếu cậu ta không phải con cháu chân chính nhà họ Khương, cô vẫn sẽ thích cậu ta hay sao?” Khương Yến Đường ngu dốt mở miệng.
“Đương nhiên.” Tô Hiểu Mạn trả lời vô cùng quyết đoán, giây tiếp theo, cô vô tình chỉ ra: “Người cần dựa gia thế là anh mới đúng, Khương Yến Đường.”
Thật ra Tô Hiểu Mạn rất khinh thường người gọi là nam chính trước mắt này, chính bản thân cô cũng là một thiên chi kiêu nữ, nếu năm đó cô không có bị ôm sai mang đi, từ nhỏ đi theo mẹ ruột của mình luyện múa, cô đã sớm là ngôi sao lộng lẫy giới vũ đạo, bởi thiên phú vũ đạo của cô có thể cao hơn nhiều so với mẹ ruột, khi còn nhỏ có rất nhiều thầy nổi danh muốn thu cô làm học trò, chỉ là bị bà nội Tô ghét bỏ nói không thể xuất đầu lộ diện mà bị bắt từ bỏ, bằng không cô đã sớm……
Cô gái Tiết Chân Chân kia, tay chân đều không phối hợp, lại chiếm đi tài nguyên của cô. Đến nỗi cái gì chó má hào môn nhà họ Tô, chính là nhà giam chèn ép thiên phú của cô, không nói vũ đạo, ở mặt thêu thùa cô cũng là một kỳ tài, nhưng vẫn bị bắt làm một vật trang trí đại tiểu thư.
Ai cần cái nơi mà bắt phải thuộc hơn một ngàn điều quy củ, tiền lại không có bao nhiêu như hào môn, bằng năng lực bản thân cô là có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
Trước kia Tô Hiểu Mạn là nghẹn một hơi không phát tiết ra, nhưng mà dưới đáy lòng cô rất chán ghét mấy người chiếm hầm cầu không ị phân!