Người của hai nhà đều lâm vào tuyệt cảnh.
Lâm Bạch Tuấn lại khuyên nhủ: “Khương Yến Đường, cậu trở về với anh hai đi, dì Tạ nuôi cậu nhiều năm như vậy, khẳng định còn nhớ cậu, nếu mà cậu không quay về, không biết dì ấy lo lắng cho cậu nhiều như thế nào.”
Khương Yến Đường còn không có lên tiếng, Khương Lôi Ngạn nhưng thật ra nhíu mày, anh ta bị mấy lời Lâm Bạch Tuấn nói làm khó chịu.
“Anh hai, anh mang theo Tạ Minh Đồ trở về đi, cậu ta mới là em trai ruột của anh, em là một người ngoài, sao lại có thể xen vào gia đình mọi người.” Tuy rằng vừa rồi Khương Yến Đường cũng suýt chút nữa bị khuyên, đáy lòng hắn là muốn trở lại nhà họ Khương, lại vẫn không qua được cánh cửa kia trong lòng.
Hắn không phải con nhà họ Khương, như thế nào lại trở về được.
Lâm Bạch Tuấn ở một bên nóng vội thật sự, cảm thấy Khương Yến Đường thật đúng thằng ngu, hắn muốn cùng Khương nhị ca tiếp tục khuyên Khương Yến Đường.
Ai biết Khương Lôi Ngạn không khuyên hai câu, dứt khoát chuyển trọng tâm, “Được, vậy cậu đừng trở về nữa, vốn dĩ cậu không phải con nhà họ Khương chúng tôi.”
“Phí công nuôi dưỡng cậu mười mấy năm.”
Khương Lôi Ngạn là một thẳng nam, tính anh rất nóng, tính tình lớn, hoàn toàn làm không làm được cái loại việc dỗ dành khuyên bảo này, anh nói không muốn thì không muốn thôi, anh nói không phải con nhà họ Khương vì vốn dĩ cậu ta cũng không phải mà.
Kệ cậu ta, làm ra vẻ.
“Là tôi không suy xét chu toàn rồi, cha mẹ và anh ruột của cậu đều ở đây, cậu cũng nên đi theo bọn họ nói để tăng tình cảm, được, tôi đi đây.”
Cha kêu anh đưa Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường cùng về, có đứa không muốn còn đưa cái gì?
Đưa cái rắm, dù sao chuyện cũng không liên quan tới lão tử.
Lão nhị nhà họ Khương chính là loại tính cách này, sau khi nói xong liền sải bước mà rời đi.
Anh ta nói đi là thật sự đi luôn, Lâm Bạch Tuấn nhìn bóng dáng anh ta đều trợn tròn mắt.
Đại viện quân khu.
“Nghe nói chưa? Nhà họ Khương đã xảy ra chuyện rồi đấy?”
“Nhà họ Khương nào cơ?”
“Còn có thể là nhà họ Khương nào nữa, là vị phía trên kia kìa.”
“Khương Yến Đường không phải là con ruột của nhà họ Khương? Là bị người ta lén tráo đổi đấy.”
“Cái gì, còn có thể có loại chuyện này sao?”
……
Chuyện nhà họ Khương bị lén tráo đổi con đã được lan truyền rộng rãi trong đại viện quân khu. Nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mà mọi người nghe nói về chuyện như vậy. Nghe nói con trai ruột chân chính của nhà họ Khương bị lén đánh tráo, bị một người phụ nữ ở nông thôn mang đi mất. Cậu ta bị đánh chửi từ nhỏ cho đến lớn.
Còn con trai ruột của người đàn bà ở nông thôn kia thì được Khương phu nhân, cũng chính là Tạ Nhã Tri, yêu thương nuông chiều mà nuôi lớn.
Con trai ruột của bà lại biến thành một đứa chân đất chỉ có trình độ văn hoá bậc tiểu học, phải làm ruộng ở nông thôn, còn cưới một cô vợ nhà quê nữa.
“Cười chết người, Tạ Nhã Tri ơi là Tạ Nhã Tri, đúng là đáng đời cô mà! Nhiều năm như vậy lại đi nuôi dưỡng con trai của người khác.” Uông Nhất Bình ở cùng một đại viện thực sự muốn cười vỡ bụng.
Trước giờ Uông Nhất Bình đều tranh đua với Tạ Nhã Tri. Chồng của hai người cùng cấp bậc nên bà cũng không sợ gì cả. Hai người đã ngầm tranh đấu gay gắt vô số lần, đấu con cái, đấu nhà cửa…… Cái gì cũng đều phải phân cao thấp với nhau.
Trước kia Tạ Nhã Tri luôn ở trước mặt bà nói là con trai út của mình thế này thế kia…… Ha ha ha, kết quả đứa con trai út này căn bản là không sinh ra từ bụng bà ta.
“Người phụ nữ Tạ Nhã Tri này đúng là trò cười mà! Ha ha ha, tôi còn chẳng đành lòng châm biếm bà ta nữa. Thảm, thật sự quá thảm mà! Con trai ruột của bà ta lưu lạc thành như vậy, thành một kẻ chân đất voi không có văn hoá rồi. Bà ta thì sao, lúc nào cũng chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ cho Khương Yến Đường thôi.”
“Sao lại có một người đáng thương như vậy cơ chứ?”
Trương Phi Kiều đang ngồi một bên cười cười gật đầu, “Ài, chuyện này của nhà họ Khương đúng là trò cười mà. Các bà vẫn chưa biết đúng không, tôi bên này có tin tức nội bộ đấy. Nghe nói lúc người đàn bà lén đổi con kia bị bắt lại thì còn luôn miệng nói cha của con trai ruột mình đang làm quan lớn đấy……”
“Còn nói là nhà họ Khương nhất định sẽ cứu bà ta ra nữa cơ.”Hứa Na Na che miệng cười, “Còn không phải vậy sao? Người ta là một người phụ nữ tốt bụng mà lại. Được cho không một đứa con trai tốt như ‘ Khương Yến Đường ’, Tạ Nhã Tri còn phải khóc lóc cảm ơn bà ta ấy chứ. Tự nhiên có được một đứa con trai ngoan như thế thì sao có thể trách tội bà ta được.”
Mấy người Uông Nhất Bình, Trương Phi Kiều, Hứa Na Na thường thường đều uống trà tâm sự cùng nhau. Các phu nhân trong đại viện này thì có ba bốn người sẽ chơi cùng với nhau thành một hội. Một hội phu nhân lấy Tạ Nhã Tri là chủ, mọi người đều thích ôm chân thối của bà ta, lúc nào cũng khen đứa con trai Khương Yến Đường mà Tạ Nhã Tri thích nhất đến tận bầu trời; hội còn lại thì lấy Uông Nhất Bình là chủ, lâu lâu lại tụ tập cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm.
Uông Nhất Bình là một người phụ nữ cụ thể kiên định nên rất chướng mắt loại người như Tạ Nhã Tri. Tuy rằng cũng có rất nhiều người tâng bốc xu nịnh bà, nhưng bà tự nhận là con trai của bà còn khá hơn nhiều so với Khương Yến Đường kia nhà Tạ Nhã Tri. Con trai cả của bà đã sớm tiến vào bộ đội, lên tới một vị trí không tồi, cũng chỉ có Khương lão đại mới có thể miễn cưỡng so sánh với con bà. Còn con trai nhỏ của bà thì cũng đã học đến đại học.
Tạ Nhã Tri luôn nói Khương Yến Đường nhà bà ta là giỏi nhất, trong tối ngoài sáng nói con trai nhỏ của bà thua xa Khương Yến Đường, thế nhưng Uông Nhất Bình cũng chẳng tức giận làm gì. Hiện tại con trai nhỏ của bà đã học đại học rồi, mà Khương Yến Đường thật sự thì vẫn còn ở nông thôn trồng trọt kia kìa.
Bà nhổ vào.
“Mấy ngày nữa con trai ruột của bà ta sẽ được đón về phải không? Mấy người chúng ta phải xem náo nhiệt thật vui mới được.”
“Còn có một cô vợ nông thôn nữa đấy!”
“Ái chà chà, lão đại lão nhị nhà bà còn chưa kết hôn đâu đấy, chưa gặp mặt con trai út bao giờ mà đã có con dâu út rồi. Chắc bà ta vui vẻ khi được làm mẹ chồng lắm đây, có khi còn sắp có cháu nội ấy chứ, chúng ta phải đến cùng ăn mừng mới được.”
Lúc này, nhà họ Khương đang trải qua sóng to gió lớn.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!!!” Tạ Nhã Tri lẩm bẩm trong miệng, hoàn toàn không có bộ dáng phu nhân ưu nhã ngày thường nữa, “Sao Yến Đường lại không phải là con tôi được cơ chứ, nó là con trai út của tôi mà!”
Tạ Nhã Tri đã biết việc tráo đổi con, nhưng dù thế nào bà ta cũng không thể tiếp thu được sự thật này. Con trai út mà bà yêu thương nuông chiều từ nhỏ đến lớn lại là con của người khác sao!
Có phải có chỗ nào nhầm lẫn không? Chắc hẳn là tên nhà quê ở nông thôn kia muốn giả mạo Yến Đường của bà ta.
Rõ ràng đây chính là đứa con trai có tình cảm sâu sắc nhất với bà ta mà! Tạ Nhã Tri sinh được bốn đứa con, cũng chỉ có đứa con út này là thân thiết với bà ta nhất. Bà ta còn nhớ rõ con trai út sinh ra đúng vào lúc cuối năm, trời thì lạnh lẽo. Đứa bé sơ sinh khóc nức nở, tiếng khóc nho nhỏ, thân thể thì ốm yếu.
So với mấy anh trai chị gái chắc nịch thì Khương Yến Đường yếu ớt đã được bà ta nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ, không một đứa con nào có thể khiến bà ta để bụng như vậy cả. Đứa con mà bà ta tự tay nuôi dạy rõ ràng xuất sắc, anh tuấn, nho nhã, có học thức như vậy, là đứa trẻ ưu tú nhất trong đại viện……
Khương Yến Đường không phải con trai ruột của bà ta mà một kẻ đến từ nông thôn tên Tạ Minh Đồ mới là con trai út thực sự của bà ta, sao có thể như vậy được? Tạ Nhã Tri không thể nào tiếp thu sự thật tàn khốc như vậy được.
Vậy chẳng phải con trai út thực sự của bà ta ngay cả đi học cũng chẳng được mấy năm mà chỉ là một kẻ nhà quê chân đất thô tục thôi hay sao? Con dâu út của bà ta cũng chỉ là một người đàn bà nông thôn, mới thành niên đã vội vội vàng vàng gả chồng, không có chút văn hoá nào.
“Ông muốn đón bọn họ trở về ư?” Nghe được quyết định của chồng, Tạ Nhã Tri cao giọng hỏi.
Khương Lập Dân trả lời: “Bọn họ chính là con ruột của chúng ta, đương nhiên là phải đón về nhà rồi. Chẳng lẽ bà không muốn gặp con trai và con dâu út của mình một lần hay sao?”