Con thứ hai cùng con trai út và con dâu út đều bỏ đi rồi, ngôi nhà vốn dĩ vô cùng sôi động của nhà họ Khương lúc này chỉ còn lại có ba người Khương Lập Dân, Tạ Nhã Tri và Khương Yến Đường, ngôi nhà to lớn giờ chỉ còn lại ba người có cảm giác yên tĩnh đến lạ thường, nhưng so với lúc chỉ có hai vợ chồng nhà họ Khương thì ồn ào hơn một chút.
Tạ Nhã Tri vẫn đang ngồi nói chuyện với Khương Yến Đường, sau khi ba người họ ăn cơm xong, Tạ Nhã Tri dặn dò Khương Yến Đường trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt.
Quay về phòng, Tạ Nhã Tri bảo Khương Lập Dân gửi tin nhắn: “Gọi thằng hai với hai người kia quay về đây chưa?”
Khương Lập Dân nhắm mắt ngủ trưa, nghe vậy chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi đi nơi nào để gọi mấy đứa nó quay về chứ?”
“Bọn họ chắc chưa đi được xa đâu, đứa con trai và con dâu kia của ông cũng thật ghê gớm, vừa quay về liền dám đấu khẩu với tôi.” Tạ Nhã Tri hừ lạnh một cái, mặc vào một bộ đồ ngủ.
Trong lòng bà ta tin chắc rằng đứa con trai nhỏ này sẽ quay lại nhận người làm bố làm mẹ như bọn họ, thân phận của gia đình họ Khương của bọn họ là gì chứ? Hai người đó thực sự nghĩ rằng vợ chồng họ cần đứa con ruột như nó sao? Bà ta tổng cộng sinh được bốn đứa con, ba trai một gái, bây giờ còn thêm một đứa con trai.
Nhà họ Khương bọn họ cũng không thiếu con trai, hai người đó còn dám làm bộ làm tịch trước mặt bà ta, để xem sau này vì muốn ở lại thành phố, hai người đó còn không phải sẽ chạy đến nhận lỗi với bà ta hay không.
Chẳng lẽ bà ta muốn nhận đứa con nuôi còn cần phải nhận sai với con trai ruột của mình sao?
“Cô gái kia tên Tô Hiểu Mạn phải không? Cô gái nông thôn này lớn lên thì đẹp đấy nhưng mà tích cách thật là ghê gớm, một chút cũng không sánh kịp với những cô gái đã nhận được sự giáo dục tốt trong thành phố.”
“Nếu cô ta đã không tôn trọng người làm mẹ chồng như tôi, vậy thì tôi sẽ để cho hai đứa chúng nó ly hôn, tôi không thể có một cô con dâu như vậy được..."
Khương Lập Dân quay người đi: “Bà đừng nói mấy lời vô ích này nữa, nói nhiều như vậy thì có tác dụng gì chứ?”
“Sao lại không có tác dụng gì, hôm nay bọn chúng khiến tôi tức muốn chết, mấy đứa nó vậy mà lại lên mặt với tôi, thằng ranh thứ hai nhà ta có phải hay không cánh cứng cáp rồi?” Tạ Nhã Tri ôm ngực, lồng ngực tức giận phập phồng lên xuống.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, bà ta vô cùng khó chịu.
Mấy đứa trộm cắp này vừa trở về đã khiến bà ta thấy không vui rồi.
“Nếu bà muốn nhận Yến Đường làm con nuôi, vậy thì cũng đừng nhớ mong đứa con trai và con dâu kia nữa, vui vẻ sống tốt với Yến Đường của bà đi.” Khương Lập Dân mở mắt, ông ta nhìn thấy rõ ràng hơn so với Tạ Nhã Tri, đứa bé kia đoán chừng thật sự không định nhận vợ chồng họ làm bố mẹ nữa.
—— Người ta muốn bóp chết con ruột của các người vậy mà các người lại yêu thương con trai người ta như quả tim của mình.
—— Người nhà họ Khương các người quả thực là quá buồn cười, người phụ nữ độc ác như Tôn Mai còn hiểu được yêu thương con ruột của chính mình, haha, còn biết giúp con ruột của mình cướp được cái ‘thân phận’ giàu có này, mà người như hai ông bà căn bản không xứng đáng làm bố mẹ của người khác, hành động này của các người thật làm chúng ta cảm thấy buồn nôn!
Khương Lập Dân thở dài, nếu như không phải Tạ Nhã Tri là vợ của ông ta, trong lòng ông ta cũng cảm thấy bà ta không xứng làm mẹ của mấy đứa nhỏ.
“Ông nói lời này là có ý gì, Khương Lập Dân, ông như vậy là có ý gì hả?”
Khương Lập Dân nhắm mắt lại: “Bà hãy suy nghĩ thật kỹ lời của thằng hai và Hiểu Mạn đã nói đi, chính bà nghĩ lại đi.”
Chờ cho đến khi tất cả mấy đứa con ruột của bà đều xa cách bà…..Cũng vậy, đều do bản thân tự làm tự chịu.Nơi ở về hưu của cán bộ cũng cách đại viện không gần, nhưng cũng không xa lắm, mất nửa giờ đi đường, Khương Lôi Ngạn dẫn theo hai người Tạ Minh Đồ tới nhà mà ông bà nội Khương đang ở.
Là một căn nhà trệt có sân vườn, chu vi sân được bao bọc bởi một rào tre trúc, trước nhà có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, có chút lá rau dưa màu xanh nhú lên, dây leo leo dọc theo rào tre, có một số đã héo úa.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ gặp được ông bà nội Khương.
Ông nội Khương Nhược Quân, là một ông lão có thân hình cao lớn, thân thể đứng thẳng tắp, đã tuổi già sức yếu rồi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời có thần, là một lão tiền bối từng đi qua chiến trường năm đó; Bà nội Khương- Dương Ngọc đứng bên cạnh là một bà lão có gương mặt hiền từ, mái tóc ngắn đã xám trắng, nói chuyện vô cùng hòa ái.
Bà nội Khương vừa thấy hai đứa cháu ruột tới chơi, còn dẫn theo một đứa cháu dâu xinh đẹp, tức khắc vui vẻ ra mặt, thân mật kéo tay mấy đứa cháu vào nhà.
Cho dù là người ít nói ít cười trước mặt con cháu như Khương Nhược Quân, lúc này cũng mang theo vài phần ý cười trên khóe mắt.
“Từ nhà bên kia tới đấy à? Trực tiếp tới thăm ông bà nội luôn?”
“Ôi trời ơi, đây là đứa cháu nhỏ của tôi hả, đẹp trai như vậy, Lập Dân còn có thể sinh ra đứa con trai như vậy ư, Tiểu Đồ đúng không? Còn có Hiểu Mạn, không ngờ không ngờ, đứa cháu dâu này của tôi cũng thật là xinh đẹp.”
Bà nội Khương nhiệt tình đón bọn họ vào nhà, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng không dấu giếm, nói hết những chuyện mới vừa xảy ra ở nhà họ Khương cho ông bà nội Khương nghe.
Bao gồm cả lời mà hai người nói lúc đó, đều thuật lại rõ ràng hết.
Bà nội Khương thở dài: “Các cháu ngồi đi, đừng có nghĩ nhiều như vậy, ở lại chỗ của ông bà nội đây.”
“Không nhận cũng được, về sau cứ gọi chúng nó là chú dì.” Ông nội Khương ở bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, cho dù đã tới cái tuổi này, giọng nói vẫn rất lớn: “Cháu chỉ nhận ông bà nội thôi.”
Khương Nhược Quân cũng có rất nhiều chỗ bất mãn với đứa con trai và con dâu này, trước là bởi vì chuyện Khương Yến Đường đi tòng quân, cũng đã cãi một trận, sau lại xảy ra truyện tráo đổi con cái.
Tới cả đứa con chính mình sinh ra cũng không trông được, bị người ta ôm trộm mất, còn nuôi con trai của loại phụ nữ đó như bảo bối mất mười tám - mười chín năm.
Trong lòng Khương Nhược Quân tích một bụng oán khí, nhiều năm như thế ông và vợ cùng nhìn những đứa trẻ này lớn lên, Tạ Nhã Tri một lòng thiên vị con trai nhỏ, không coi trọng lão đại lão nhị, trước kia ông bà có không vừa mắt cũng chỉ nói vài câu với họ, chứ không chất chứa nhiều oán khí như vậy.
Hiện tại xảy ra chuyện Khương Yến Đường không phải con cái nhà họ Khương, vậy những lời mà Tạ Nhã Tri nói trước đó, nhất thời thay đổi thành có ý nghĩa khác.
“Tôi thích Khương Yến Đường, nó là đứa giống con nhà họ Tạ chúng tôi nhất.”
“Nó không giống những anh em khác trong nhà.”
“Nó mới là đứa tốt nhất?”
… Như thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Khương bọn họ thì không làm được? Lại còn muốn đi nuôi một đứa con cho nhà người khác.
Trước đó gây chuyện khiến Khương Yến Đường không muốn nhận hai người ông bà nội là bọn họ, cũng hay, vừa khéo đúng thật là không phải con cháu nhà bọn họ, mà bọn họ cũng không có một đứa cháu như vậy.
Khương Nhược Quân vỗ cỗ bả vai Tạ Minh Đồ: “Bộ dáng quật cường lúc này của cháu, giống hệt như lúc ông còn trẻ vậy.”
Mới đi ra khỏi nhà họ Khương, lúc này lại gặp được ông bà nội Khương nhiệt tình nóng bỏng, Tạ Minh Đồ lại cảm nhận được vài phần ấm áp từ trưởng bối.
“Ông nội.” Anh cười gọi một tiếng.
“Thằng nhóc này, cháu kêu lớn tiếng một chút, không thì ông nội sẽ không nghe rõ.”
Ông nội Khương cười đầy gương mặt toàn là nếp nhăn, sau khi cười xong, ông nhìn hai đứa cháu trai trước mắt, đột nhiên như lão ngoan đồng thốt ra một câu: “Lão nhị nói thân thủ cháu không tồi, hai đứa đánh một trận cho ông xem đi nào.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Khương Lôi Ngạn: “……”