Buổi tối, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng với Khương nhị ca liền ở tại chỗ của ông nội Khương bên này. Nhà ông bà nội bên này vốn dĩ đã có sẵn mấy phòng cho con cháu tới ở, tuy rằng không đoán trước được mấy người họ sẽ tới đây nhưng hiện nay đã gần cuối năm nên bà nội Khương thích sạch sẽ đã dọn dẹp qua một lần trước đó rồi.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng ở chung trong một phòng.
Sau khi ăn xong cơm chiều, ông bà nội liền kéo mấy người bọn họ nói chuyện phiếm. Đặc biệt là ông nội Khương, ông có một bụng lời muốn nói. Nói về những chuyện thời trẻ của ông thì có tốn bảy ngày bảy đêm cũng nói không hết.
Nhưng mà……
Đối với những đứa cháu khác của nhà họ Khương mà nói thì chuyện thời trẻ của ông nội bọn họ đã nghe chán từ 800 năm trước rồi, nghe đến nỗi lỗ tai muốn mọc kén luôn. Chính vì vậy mà họ cũng không thích nghe ông nội kể mãi về mấy câu chuyện thời trẻ.
Thế nhưng Tạ Minh Đồ thì không giống vậy, tuy anh là cháu nội ruột nhưng vẫn chưa được nghe qua những câu chuyện năm đó của ông nội mình. Ông nội Khương hăng hái lôi kéo cháu trai và cháu dâu của mình, sắm vai một người kể chuyện xưa, không nhịn được mà nhớ lại về những chuyện năm đó.
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn là hai người nghe chuyện cực kỳ trung thực, rốt cuộc thì trước kia cũng chưa từng nghe qua bao giờ. Vì là lần đầu tiên nghe nên đương nhiên là nghe cực kỳ tập trung, cực kỳ sùng bái, điều này khiến ông nội Khương cao hứng đến mức đầu óc choáng váng.
Đã lâu rồi con cháu không nghe ông khoe khoang kể chuyện như vậy.
Bà nội Khương đi nấu trà nóng, lại mang thêm cả hạt dưa rang cùng với khoai lang đỏ khô ra cho mọi người. Hạt dưa này là do chính tay bà rang, khoai lang cũng là bà tự mình phơi khô. Tạ Minh Đồ ăn hạt dưa, Tô Hiểu Mạn cầm một miếng khoai lang đỏ khô ăn nửa ngày.
Khương Lôi Ngạn thì không nể tình chút nào, uống nước trà xong thì nằm ngáy khò khò luôn nên bị ông nội Khương phê bình cho một trận.
“Nhìn thằng nhóc này đi, giống hệt như cha nó vậy, chỗ nào cũng có thể ngủ được.”
Khương Lôi Ngạn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Còn không phải là kế thừa phong phạm của ông nội hay sao, cháu còn có thể vừa đi vừa ngủ nữa đấy.”
Ông nội Khương lại giáo dục anh một lúc lâu.
Bà nội Khương ở bên cạnh thở dài một hơi, “Mấy ông cháu nhà ông suốt ngày ồn ào nhốn nháo, tai tôi sắp điếc rồi đây này.”
Ông nội Khương: “Nếu chỉ có mỗi mình tôi với bà ở nhà thì bà có vui nổi không?”
Bà nội Khương: “Chỉ cần ông câm miệng lại là tôi sẽ vui ngay.”
Ông nội Khương chậc chậc chậc vài tiếng, “Bạn già quá vô tình, không thú vị gì cả! Vẫn là cháu trai út của tôi đáng yêu nhất.”
Trước mặt bà nội Khương, ông nội Khương bỗng nhiên ôm lấy mặt Tạ Minh Đồ, cau mày nhìn ngắm cẩn thận.
Hạt dưa trong miệng Tạ Minh Đồ vẫn còn chưa nuốt xuống hết đã bị đè lại hai bên quai hàm.
Nhìn thấy một màn này, Khương nhị ca suýt nữa cười đến sốc hông.
Tô Hiểu Mạn cũng không hơn chút nào, phải cố gắng nhịn lại để không cười ra tiếng. Cô cảm thấy Cẩu Tử nhà mình giống như là chuột đất nhỏ bị nắm lấy yết hầu vậy.
“Ông làm cái trò gì thế?” Bà nội Khương duỗi tay hất tay ông nội Khương ra.
Ông nội Khương cực kỳ hưng phấn nói ra điều mà mình vừa phát hiện, “Trong mấy đứa cháu trai nhà mình thì đứa nhỏ Tiểu Đồ này đúng là là giống tôi hồi trẻ nhất!”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Khương Lôi Ngạn: “……”
Bà nội Khương đập một cái lên tay ông nội Khương, ghét bỏ nói: “Bớt thiếp vàng lên trên mặt mình đi! Lúc trẻ trông bộ dạng ông thế nào, ông cho rằng tôi không biết hay sao?”
Ông nội Khương hỏi lại: “Chẳng lẽ thằng bé trông không giống tôi à?”
“Không giống, sao mà ông đẹp trai như Tiểu Đồ của tôi được.”
“Vậy thì đúng là kỳ quái.” Ông nội Khương nghi ngờ: “Nếu trông tôi không đẹp trai thì tại sao bà lại gả cho tôi? Còn không phải là do trước đây bà cảm thấy tôi đẹp trai sao?”
Bà nội Khương: “Tôi thật sự rất nghi ngờ mắt nhìn người hồi trẻ của mình, hồi đó tôi xinh đẹp như Hiểu Mạn thì đúng là sự thật rồi.”
Ông nội Khương: “Nếu bà mà xinh đẹp được như Hiểu Mạn thì đã chẳng đến lượt tôi rồi.”
Bà nội Khương: “Ông nói lại lần nữa xem nào?”
Ông nội Khương thành thành thật thật nói: “Lúc còn trẻ tôi chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn bà cả.”
Bà nội Khương thở dài một hơi: “Nếu lúc còn trẻ ông biết nói chuyện ngọt như vậy thì tốt rồi.”
Ông nội Khương cũng thở dài một hơi: “Đây còn không phải là do chung sống nhiều năm như vậy bị bà áp bức mà ra sao…… Phải có gà thì mới có trứng được chứ.”
“Tiểu Đồ, Tiểu Ngạn, các cháu còn không mau học chút đi, học để sau này biết cách dỗ mấy cô gái nhỏ vui vẻ như thế nào……”
“Tiểu Đồ thì không cần học đâu, ông thấy cháu lợi hại hơn các anh của cháu nhiều, vợ cũng đã có rồi.”
……
*
Sau khi trò chuyện cùng ông bà nội, ban đêm trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ, lúc này hai ông bà đã đi ngủ. Ông nội Khương và bà nội Khương luôn luôn thức dậy từ sớm, đi ngủ cũng rất sớm.
Tô Hiểu Mạn mở cửa sổ ra nhìn sao trời bên ngoài, thời đại này vẫn chưa bị ô nhiễm nhiều nên không khí cực kỳ tươi mát. Cả một bầu trời đêm trong suốt có thể thấy được rất nhiều những ngôi sao nhỏ lấp lánh khiến người ta cảm giác như cả tâm hồn được thả lỏng vậy.
Vừa đến đêm, chuyện xảy ra ban ngày lại bắt đầu không tự giác nảy lên trong lòng, Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn Tạ Minh Đồ. Vốn dĩ cô có chút lo lắng cho anh, nhưng lại thấy Tạ Cẩu Tử dường như chẳng có việc gì cả, khóe miệng còn mang theo ba bốn phần ý cười.
Đẹp trai soái khí, ánh mắt ôn nhu say lòng người. Nếu ban ngày cứ như vậy mà thả người này đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ lừa được rất nhiều mấy cô gái nhỏ.
Trông anh có vẻ vô cùng cao hứng, có thể thấy được anh thực sự rất thích ông nội Khương. Chuyến đi trở về nhà họ Khương lần này thật ra cũng không phải là một sai lầm. Ít nhất thì Tạ Minh Đồ đã có được ông bà nội vô cùng yêu thương anh, còn có một người anh hai thú vị nữa.
Chuyện trên đời luôn là như vậy, không có gì là thực sự hoàn mỹ cả, làm việc tốt thường rất gian nan.
“Tiểu Đồ Tiểu Đồ Tiểu Đồ……” Tô Hiểu Mạn giống như cái máy đọc lại, dùng ngữ điệu ban ngày của ông bà nội để gọi Tạ Minh Đồ. Tạ Minh Đồ vừa nghe thấy cô gọi mình liền lập tức đi tới ôm cô vào trong ngực. Anh ôm cô hệt như một chú chó lớn dính người vậy, còn cọ cọ trên vai cô nữa.
“Mạn Mạn.”
Mỗi lần đối phương gọi mình là Mạn Mạn thì Tô Hiểu Mạn thực sự rất muốn phỉ nhổ sao anh không gọi là Mau Mau luôn đi, thế nhưng cô vẫn chỉ nghẹn mấy lời này lại chứ chưa dám nói ra miệng. Lỡ như lúc nói ra thật mà Tạ Cẩu Tử cho rằng cô không nói đùa, ngày nào cũng gọi cô là Mau Mau thì tâm hồn cô sẽ tan vỡ mất.
“Mỗi khi nghe ông bà gọi anh là Tiểu Đồ thì anh có cảm giác gì?”
Tạ Minh Đồ cười, “Thật sự rất vui vẻ.”
Tô Hiểu Mạn chớp chớp đôi mắt, buồn cười hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy chột dạ chút nào sao?”
Đỉnh đầu Tạ Minh Đồ hiện lên ba dấu chấm hỏi: “???”
“Tiểu Đồ Tiểu Đồ Tiểu Đồ, thỏ con thỏ con thỏ con…… Anh biết không? Lúc nghe ông bà nội gọi anh như vậy, em luôn muốn bảo anh đi bắt thỏ trắng nhỏ cho em đấy. Anh tiêu diệt nhiều con thỏ như vậy, anh có cảm giác chột dạ khi bắt nạt đồng loại không hả?” Tô Hiểu Mạn vừa nói vừa chọc chọc ngực anh.
Tiểu Đồ, thỏ con, sát thủ diệt thỏ.
Tạ Minh Đồ vô cùng bình tĩnh: “Không có.”
Anh không phải là thỏ con.
Tạ Minh Đồ bắt bàn tay đang tác quái của Tô Hiểu Mạn, ôm lấy vòng eo của cô rồi đè cô lên giường, trán kề trán, giọng nói nghèn nghẹn vang lên: “Mạn Mạn mới là thỏ con.”
“Em tên là Tô Hiểu Mạn, kiểu gì cũng không phải là con thỏ. Tiểu Đồ, anh nói đúng không? Thỏ nhỏ à, anh mới là con thỏ đấy.”
Thỏ con ăn ngon thật.
Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, cười cười dung túng cô, anh hung hăng cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi cô, “Được được được, anh là thỏ con. Mạn Mạn à, em thích thì cứ gọi anh là thỏ con đi, thỏ con thích nhất ăn cỏ xanh Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Hai má cô không nhịn được mà nóng lên. Hô hấp của đối phương cứ vậy mà mạnh mẽ phả vào má cô, có chút ngứa, cũng làm bầu không khí càng ngày càng trở nên mập mờ.