Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 279.3 - Chương 279.28

Bà nội Khương nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Anh trai con làm nhiệm vụ ở phía bắc, có chuyện gì khẩn cấp cũng chưa chắc đã về được, có vẻ năm nay cũng không thể trở về ăn tết… hai đứa bé các con đều không về nhà, năm mới trôi qua lại càng lạnh lẽo.”

Khương Lôi Ngạn cười một tiếng: “Không phải còn có Khương Yến Đường sao, mẹ con đã muốn nhận nó làm con nuôi, ba đứa con trai này trở về hay không thì có quan trọng gì?”

Bà nội Khương cũng nghe ra trong giọng nói của anh ta có oán khí, trong lòng nghĩ Tạ Nhã Tri cũng là làm bậy, bây giờ hai đứa con trai ruột, không, ba đứa con trai ruột đều không muốn trở về… Cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì nữa.

Bà ta lắc lắc đầu: “Tối nay bà nội sẽ làm chút đồ ăn ngon cho con!”

Không bao lâu sau ông nội Khương dẫn theo Tạ Minh Đồ quay về, vừa về đến nhà ông nội Khương mặt mày hồng hào, rất có khí thế mà gọi bà nội Khương một tiếng thật to: “Bạn già, tôi về rồi đây!”

Tạ Minh Đồ tự động mò đến đứng bên cạnh Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn kéo anh ngồi xuống sô pha, cầm lấy một miếng khoai lang chiên bón cho anh ăn thử.

Tạ Minh Đồ đã ăn khoai lang nướng quá nhiều năm ngán đến tận cổ rồi nhưng khoai lang chiên mà Mạn Mạn đút cho ăn thì lại không giống nhau, phía trên còn rải bột mơ chua, có thêm chút vị chua, so với khoai lang chiên bình thường thì ngon hơn rất nhiều.

Tô Hiểu Mạn đút anh thêm vài miếng nữa, còn bị anh ngậm lấy đầu ngón tay, gương mặt hơi đỏ lên, trừng mắt liếc anh một cái, không tiếp tục bón anh nữa.

Khoai lang đỏ cũng không nên ăn nhiều, ăn nhiều nóng ruột.

Tạ Minh Đồ cười cầm mấy miếng đút cho Tô Hiểu Mạn.

“Mạn Mạn ăn đi.”

Tô Hiểu Mạn ghét bỏ nói: “Anh đã rửa tay chưa mà đã bón em rồi?”

Tạ Minh Đồ cảm thấy rất tủi thân: “Anh rửa sạch rồi, vừa về đến nhà đã rửa tay sạch sẽ rồi, chỉ có ông nội không rửa thôi.”

Lúc này Bà nội Khương đi ra từ trong phòng bếp nói tiếp: “Cái gì? Ông nội cháu không rửa tay hả? ông Khương, ông không rửa tay mà còn ăn vụng gì đó? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, tại sao ông không biết vệ sinh chút nào thế, ông ăn một mình thì thôi đi, ông lại còn——”

Khương Lôi Ngạn nằm trên sô pha mắt trợn trắng, anh không muốn quay về Nhà họ Khương gặp ba mẹ, bây giờ lại cũng không muốn ở lại nơi này nghe hai đôi vợ chồng một già một trẻ chim chuột với nhau.

Ai cũng có đôi để lại một mình con cô đơn!

Tại sao không ai nghĩ đến việc đút cho con một miếng chứ?

Không được, lần này quay về đơn vị, nhất định anh ta phải tích cực chủ động mà tham gia các loại hoạt động quan hệ hữu nghị, thỉnh cầu lãnh đạo hỗ trợ giải quyết vấn đề hôn nhân cho mình. Bên trên anh ta còn có một người anh trai còn chưa kết hôn nên anh ta cũng chưa có chút ý nghĩ nào về việc tìm kiếm đối tượng kết hôn, bây giờ em trai nhỏ còn ít hơn anh ta mấy tuổi mà đã cưới được một người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ sợ tương lai cháu trai đều có thể mua nước tương, vợ của anh ta còn chưa thấy bóng dáng đâu.

“Mấy người ta bón cho ngươi ngươi bón cho ta, có ai để ý đến người cô đơn này mà bón cho con ăn một miếng không?” Khương Lôi Ngạn chỉ cái miệng đang mở ra của mình, ánh mắt của anh ta đảo qua Ông nội Khương Bà nội Khương và Tô Hiểu Mạn, cuối cùng dừng ở trên người Tạ Minh Đồ, được rồi, quyết định cuối cùng là em: “Em trai nhỏ, em bón cho anh một miếng khoai lang đi.”

Ông nội Khương cảm thấy nổi hết cả da gà.

Bà nội Khương: “……”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Tạ Minh Đồ: “……”

Ông nội Khương đúng là rất chướng mắt cái thằng cháu hai này: “Tự con không có tay hả? Còn muốn người khác đến đút cho ăn?.”

“Các người đút tới đút lui, liền không để cho con cũng được đút một miếng hay sao?”

Bà nội Khương lạnh nhạt nói: “Vậy con cũng cố gắng kiếm một cô vợ đi, tự nhiên lại muốn em trai con đút cái gì chứ?”

Tô Hiểu Mạn che miệng cười.

Lúc này Tạ Minh Đồ nhặt một miếng khoai lang ở trên bàn lên, ném thẳng vào miệng Khương Lôi Ngạn, anh ném rất chuẩn, năng lực phản ứng của Khương Lôi Ngạn lại càng mạnh, theo bản năng ngậm được một miếng khoai lang ở trong miệng.

Ông nội Khương: “?!”

Bà nội Khương: “…” Ha ha ha…

Tô Hiểu Mạn: “…” Hai anh em đang làm xiếc hả?

Khương Lôi Ngạn nhai hai ba miếng, tự nhiên lại cảm thấy có gì không đúng, nhớ lại hình ảnh vừa nãy, nghĩ thầm… thằng nhóc này đang ném cho chó ăn sao?!!!Dùng bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở về?!

Khương Lôi Ngạn trực tiếp từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, giống như lò xo bật về phía Tạ Minh Đồ, nói: “Em đang trêu chó đấy à, cái thằng nhóc này, em đứng im đấy cho anh, anh hai muốn đánh một trận với em——”

Tạ Minh Đồ cũng không phải người ăn chay, khi Khương Lôi Ngạn lao về phía anh, đôi chân dài của anh liền nhảy qua ghế sofa, nhảy ‘vèo vèo’ vài phát đã nhảy ra đến ngoài sân, Khương Lôi Ngạn cũng đuổi theo phía sau.

Trong nháy mắt hai người đã không chạy mất tăm đâu rồi.

Chính vì thế còn gây ra một câu chuyện cười, hai anh em ở trong khu nhà nghỉ hưu của cán bộ đuổi đánh nhau, nhanh đến nỗi chỉ thấy cái bóng, cực kỳ giống phần tử nguy hiểm có mưu đồ không tốt, vì vậy dẫn đến sự chú ý của nhân viên tuần tra trong khu.

Sau khi tất cả đều khóc cười không được, đơn giản là tụ tập cùng nhau chơi đùa.

Anh trai tuần cảnh cũng gia nhập đội ngũ truy đuổi của hai anh em, sau khi hiểu rõ tình hình như thế nào thì cả đám đều thấy dở khóc dở cười, quyết định tụ tập đánh nhau so chiêu.

Lúc ông nội Khương dẫn theo hai đứa cháu của mình về nhà thì cười vô cùng vui vẻ: “Ông cảm cảm giác bản thân như trở lại hồi còn trẻ lúc hai mươi mấy tuổi, con cùng anh cả con từ nhỏ đã khiến người khác phải đau đầu.”

“Hiện tại em trai con cũng như vậy.”

Bà nội Khương bảo bọn họ nhanh rửa chân tay rồi ra ăn tối: “Hai ngày này có mấy đứa con đến chơi, nhà ông bà cảm thấy náo nhiệt hơn hẳn.”

Tô Hiểu Mạn bưng đồ ăn ra bàn, Tạ Minh Đồ như là con mèo ngửi thấy mùi cá chạy đến vây quanh cô, cô cười gõ nhẹ một cái trên trán anh, nhìn bộ dạng giả vờ bị thương tội nghiệp của anh, cô cảm thấy Tạ Cẩu Tử nhà cô từ lúc ở lại nhà của ông nội bà nội thì dường như đã bị lây tính càng già càng trẻ con của ông nội Khương, anh trở nên hoạt bát và nghịch ngợm hơn rất nhiều.

Còn chưa kể đến việc khi anh ở cạnh anh hai của anh thì càng không cần nói, giống hệt như một con chó con hôi hám nhảy lên nhảy xuống.

Nhân lúc ông bà nội và anh hai không chú ý, Tô Hiểu Mạn lén hôn lên mặt Tạ Minh Đồ một cái, cô cảm thấy vui thay cho anh, mặc dù chuyến này trở về nhà Khương để nhận người thân cũng không thành công cho lắm nhưng cũng thu hoạch được nhiều niềm vui ấm áp.

Không giống như những gì được miêu tả trong nguyên tác, lần này Tạ Minh Đồ có bậc bề trên cùng chung dòng máu thực sự yêu thương anh.

Tạ Minh Đồ rất vui vẻ khi được ở cùng với ông nội Khương, Tô Hiểu Mạn dự định sẽ cùng Tạ Minh Đồ ở lại đây với ông bà nội lâu hơn một chút.

“Mạn Mạn!” Tạ Minh Đồ vui vẻ cười tủm tỉm nhìn cô, trong miệng vẫn luôn gọi Mạn Mạn như mọi lần, màn rượt đuổi vừa rồi khiến trán anh ướt đẫm mồ hôi, bởi vậy có thể thấy được vừa rồi anh cùng anh hai Khương chơi đùa kịch liệt như thế nào.

Tô Hiểu Mạn lau mồ hôi cho anh, Tạ Minh Đồ thấy vậy thì nhân cơ hội hôn lên khóe miệng cô một chút, việc này bị Khương Lôi Ngạn đứng bên cạnh nhìn thấy, anh hai Khương lập tức bày ra vẻ mặt “Xã hội ngày nay càng ngày càng bại hoại, lòng người cũng càng ngày càng gian trá, bạc bẽo không được như xưa”

Khương Lôi Ngạn ôm ngực nói: “Em trai, anh muốn nhắc nhở em một câu là bây giờ em còn chưa đủ hai mươi tuổi đâu.”

Ngay cả độ tuổi kết hôn hợp pháp của quốc gia cũng chưa đến, cho dù là kết hôn ở nông thôn, cuộc hôn nhân này cũng không nhất định được tính, tất nhiên cũng có thể giải thích là trên thực tế đã kết hôn, nhưng mà không có sổ đăng ký kết hôn của quốc gia mà thôi.

Tạ Minh Đồ vừa nghe người khác nhắc đến tuổi tác của mình thì vô cùng lo lắng, anh ôm chặt cánh tay Mạn Mạn nói: “Mạn Mạn, sắp đến sinh nhật của anh rồi, lúc đấy tuổi mụ của anh là hai mươi, anh đã là người trưởng thành rồi.”

Tô Hiểu Mạn buồn cười gật đầu hùa theo ý anh, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu cố gắng tự thêm tuổi cho mình của tên đàn ông ngốc nghếch này.
Bình Luận (0)
Comment