Buổi sáng Tạ Nhã Tri không ăn uống gì cả, ăn mỗi quả trứng gà, bà dặn dò Khương Lập Dân, bảo ông nhớ phải đi tới nhà ông bà nội Khương một chuyến, đi gọi mấy đứa trẻ trở về nhà, bất luận thế nào, người một nhà cũng nên ăn bữa cơm cùng với nhau.
Ngoài miệng thì Khương Lập Dân đồng ý, sau đó lại bảo một cấp dưới về nói lại với bà ta rằng chỗ làm đang rất bận, ngày hôm nay có khả năng bận không về được nhà, chính bản thân ông cũng bận tới đầu óc choáng váng, đương nhiên không thể nhớ tới ông nội bà nội Khương được.
Tạ Nhã Tri nghe thấy lời này thì xô đổ một hộp trang sức.
Bà ta không hiểu được ý của chồng mình, cũng không nhịn được mà suy đoán ở trong đầu, đến tột cùng là do công việc bận thật, không về được nhà, hay căn bản không muốn quan tâm tới chuyện này, ông không có ý định đi tới nhà ông bà nội gọi mấy đứa trẻ về nhà, cùng với đó cũng không muốn ăn bữa cơm đoàn viên này.
Mấy người đàn ông nhà họ Khương này đúng là chẳng ra gì.
Cảm xúc của Tạ Nhã Tri phập phồng, đôi mắt đỏ lên, nhất thời thêm vài phần ủy khuất, tới chồng bà ta là Khương Lập Dân cũng đang thầm trách bà ta, nhưng mà bà ta đâu có làm sai cái gì đâu?
Lúc mà con trai út vừa mới trở về, bà ta cũng chỉ nói với Khương Yến Đường có hai câu:
“...Mấy tháng nay con về nông thôn sống có khổ hay không, mẹ đã bảo con rằng đừng đi xuống nông thôn, con còn cố tình muốn đi, con nhìn xem, đen với gầy đi hết cả rồi…”
“Nếu mà con không đi, thì sao phải chịu những thứ này?”
….
Không nghĩ tới nói hai câu này ra cũng làm cho Khương Lập Dân canh cánh trong lòng, lúc này Tạ Nhã Tri hồi tưởng lại, cũng cảm thấy hối hận, mấy câu nói đó người nói vô tâm, người nghe có ý, giống như thể bà đang âm dương quái khí với những người xung quanh, nếu mà Khương Yến Đường không đi về quê thì tốt rồi, không về quê thì chuyện tráo đổi hai đứa trẻ cũng không vỡ lở ra…
Đặc biệt là mấy câu nói đó, lại còn nói trước mặt mấy đứa trẻ, đứa bé kia, lúc nó nghe thấy lời này, lúc ấy thằng bé nghĩ gì?
Trời mới biết lúc ấy Tạ Nhã Tri thật sự không hề có suy nghĩ như vậy, đó cũng chỉ là thói quen thuận miệng của bà ta, ngày nào cũng đi nói lung tung với đám người Mạc Huyên Nghi, lo lắng cho đứa con trai xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Ngày đó phải gặp mặt đứa con trai ruột thịt của chính mình, bên ngoài còn có nhiều người tới vây xem náo nhiệt như vậy, trong đầu Tạ Nhã Tri hỗn độn, vừa nhìn thấy Khương Yến Đường thì những lời nói theo thói quen trước đó cứ thế thốt ra khỏi miệng nhanh như chớp, hoàn toàn chưa từng suy nghĩ kỹ.
Hiện tại nghĩ lại… Mới cảm thấy nói ra những lời này làm thằng bé quá mức thất vọng và buồn lòng.
Tuy rằng là mẹ ruột, nhưng mà mười tám năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt, trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Nhã Tri nào có thể phản ứng được gì?”
Tạ Nhã Tri liên tục tìm cho mình một cái cớ, cuối cùng vẫn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Hai người bà ta và Khương Yến Đường cùng nhau ăn một bàn tiệc lớn vô cùng phong phú, lúc này Tạ Nhã Tri chẳng còn tâm tư gì để mà hỏi chuyện cả, trên bàn cơm yên ắng tới chỉ còn tiếng chén đũa va chạm vào nhau.
Chồng mình không muốn đi gọi con mình về, Tạ Nhã Tri tự trang điểm chải chuốt, vốn định tự mình đi một chuyến, nhưng mà sắp tới cửa đại viện, lại quyết định lùi bước, quan hệ của bà ta và ông bà nội Khương không tốt lắm, lúc này mà tới không biết sẽ nhìn thấy cái gì.
Để con cái ở bên nhà ông bà nội có được không?
Ông bà nội của nó khẳng định sẽ nói vài câu oán hận bà ta.
Đứa bé kia liệu có lại mở miệng gọi bà ta là dì Tạ hay không.
…
Tạ Nhã Tri vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn không thể nhấc bước đi ra, chậm chạp quay lại trong nhà, vẫn mất hồn mất vía như cũ, nghĩ liệu có thể nhờ người nào khác đi xem hộ hay không?
Hiện tại trong lòng bà ta vô cùng hoảng loạn.
Khương Yến Đường buông đôi đũa, hắn nhìn Tạ Nhã Tri đang đứng ngồi không yên ở đối diện, trong cổ họng như mắc hạt hạch đào, không mở miệng nói ra câu nào được cả.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến chuyện của Tôn Mai, chung quy hắn cũng phải mở miệng.Dù sao thì Tôn Mai cũng là mẹ ruột của hắn, Khương Yến Đường từng cứng rắn phủ định vô số lần ở trong lòng rằng hắn sẽ không cầu tình cho người phụ nữ đã làm trái pháp luật này, nhưng mà hiện tại, lúc nào hắn ta cũng băn khoăn trong lòng.
Bà ta làm chuyện này, rốt cuộc cũng là vì hắn.
Nếu có thể có được sự thông cảm của nhà họ Khương, vậy thì không thể tốt hơn, người làm anh như hắn, về sau nhất định sẽ trợ giúp cho Tạ Minh Đồ, dẫn anh đi làm quen với đại viện và tất cả bạn bè thân thích, nghĩ cách để bọn họ có chỗ đặt chân trong thành phố.
Sau này hắn có rất nhiều thời gian để đền bù lại lỗi lầm mà mẹ mình phạm phải.
“Cái gì?!” Tạ Nhã Tri sửng sốt: “Thông cảm cho Tôn Mai?!”
Tạ Nhã Tri khó có thể tin được rằng mình nghe được những lời này từ trong miệng Khương Yến Đường, thế mà hắn lại bảo bà ta thông cảm cho chuyện Tôn Mai trộm đánh tráo hai đứa trẻ năm đó, hai mắt Tạ Nhã Tri trợn to, trong khoảng thời gian ngắn, thứ trong đầu bà ta chỉ còn có oán hận vô tận.
Đúng thật là bà ta thích đứa trẻ Khương Yến Đường này, nguyện ý nhận hắn làm con nuôi của mình, đã coi hắn là con ruột của mình nhiều năm như vậy, luôn nâng niu hắn trong lòng bàn tay mà yêu thương, cho dù hắn và bà không có quan hệ huyết thống với nhau, cho dù là biết mẹ hắn trộm tráo đổi hai đứa bé, Tạ Nhã Tri cũng chưa bao giờ trút sự oán hận lên người hắn.
“Lúc đó… Tôn Mai… Bà ấy cũng chỉ nghĩ sai nên mới lầm bước…” Lời văn của Khương Yến Đường rất tốt, miệng nói có sách mách có chứng, chân thành tha thiết, khiến người ta không tự giác mà xuôi theo ý nghĩ của hắn ta, tin phục lời nói của hắn.
Nếu không phải đêm qua Tạ Nhã Tri tự tay dở một đống tài liệu lớn như vậy, bằng không thì lúc này bà cũng bị Khương Yến Đường làm lay động.
Nghe câu nghĩ sai nên mới lầm bước thốt ra từ miệng hắn, nghe có vẻ có thể tha thứ được, bà ta trộm đánh tráo con nhà người khác thì đồng dạng cũng mất đi đứa con của chính mình.
…
Nhưng mà đống tài liệu chồng bà ta để lại, bên trong có vô số lời làm chứng của thôn dân, còn có lời làm chứng của người đã từng ở nhà họ Tạ là Cẩu Tử, đặc biệt là Cẩu Tử còn chính mình kể lại cho người ghi chép lại những chuyện đó… Sau khi Tạ Nhã Tri chăm chú xem hết thì mới biết được đứa con trai ruột của chính mình sống những ngày tháng như thế nào ở nhà họ Tạ.
Bà ta xem con nhà người ta như bảo bối mà nâng trong tay, mà con trai của chính mình lại bị…
Cho dù Tạ Nhã Tri có thích Khương Yến Đường thì bà cũng không cách nào khống chế được sự phẫn nộ trong nội tâm, thậm chí bắt đầu giận chó đánh mèo lên người Khương Yến Đường.
Vừa rồi lúc Tạ Nhã Tri đang tranh đấu giữa sự do dự và không do dự, nghe được ít tiếng người xung quanh trộm bàn tán:
“Hừ, ở trước mặt người khác tôi không dám nói, cái người họ Tạ cô nói có phải đầu óc có vấn đề hay không? Nghe nói con trai ruột của bà ta vừa mới trở về đã bị bà ta đuổi đi.”
“Đứa con trai đó tới từ nông thôn, chắc bà ta không thích, chướng mắt, chẳng phải là thích đứa tên Khương Yến Đường kia hơn sao?”
“Tốt xấu gì cũng là con ruột mà, là miếng thịt trong bụng mình cắt ra, cho dù con trai tôi có kém, chẳng lẽ tôi còn có thể đưa nó cho người khác?”
“ầy ầy ầy, tôi nghe nói, người phụ nữ điên trộm tráo đổi con kia, xem người nhà họ Khương như đám ngốc, người nhà bọn họ chắc chắn bám nhà họ Khương rồi, ngược đãi con cái nhà người khác, vậy mà họ còn coi con của bà ta như bảo bối, nghe nói lúc bà ta bị bắt, còn nói khẳng định người nhà họ Khương sẽ cầu xin thả bà ta ra…”
“Bà nói Tạ Nhã Tri liệu có cố ý để hai đứa trẻ bị đánh tráo hay không, tôi thấy bình thường bà ta đối xử với Khương lão đại và Khương lão nhị cũng chẳng ra gì mấy, bà ta đối xử với con nhà mình không tốt nhưng lại thích đi nuôi con nhà người ta.”
“Vì sao nhỉ?”
“Tiện thôi.”
…
Bà ta thích nuôi con nhà người khác!