Tạ Nhã Tri thê thảm cười, “Là nó làm tôi tổn thương mới đúng, mấy hôm trước thằng bé còn cầu xin tôi tha thứ cho Tôn Mai nữa kia kìa! Người đàn bà kia lén tráo đổi con của tôi, lại còn đối xử với con trai tôi như vậy nữa chứ! Tôi hận bà ta, không thể tha thứ cho bà ta được.”
“Lúc ấy tôi đã giận chó đánh mèo thằng bé.”
“Sau này thì thằng bé không nói những lời này nữa, thế nhưng lòng tôi lại không thoải mái. Tôi cứ suy nghĩ mãi rằng có phải tương lai thằng bé sẽ oán hận tôi vì đã đối xử với mẹ ruột của nó như thế không”
“Rốt cuộc thì người đàn bà kia mới là mẹ ruột của thằng bé.”
“Bây giờ trước mặt tôi nó cũng ít nói lắm.”
Khương Lập Dân nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể có được một kết cục tốt đẹp nữa.
Tạ Minh Đồ lần đầu tiên ăn sinh nhật với ông bà nội, hoặc là nói, đây là lần đầu tiên có người nhà tổ chức sinh nhật cho anh như vậy, trước kia ở nhà họ Tạ, sinh nhật của anh cũng không phải là ngày quan trọng gì, thường thường vô kỳ năm tận thế tử, không có vài người sẽ nhắc tới, nói càng nhiều lại là lập tức tiến đến trừ tịch.
Anh chưa bao giờ được chúc mừng sinh nhật, khi ông bà nội và Tô Hiểu Mạn nói muốn tổ chức sinh nhật cho anh, ban đầu Tạ Minh Đồ có chút không phản ứng kịp.
“Chúc mừng sinh nhật?”
Ở nhà họ Tạ, anh chỉ từng nhìn thấy Anh hai Tạ được tổ chức sinh nhật, Tạ Diệu Tổ ăn sinh nhật cùng cha mẹ bé, còn những người khác, ngày sinh nhật nhiều nhất cũng chỉ có nhiều hơn một quả trứng mà thôi, trừ cái này ra, không có thêm gì khác.
Những nhà khác trong thôn, cũng nghe nói có người già đến tuổi mừng thọ, mới có thể tổ chức tiệc sinh nhật, lúc đó các gia đình khác cũng đều nghèo, không làm nổi cái gì mà tiệc sinh nhật.
Vậy mà hiện giờ lại tổ chức sinh nhật cho anh, Tạ Minh Đồ vui vẻ ngay lập tức, rồi sau đó ngây ngốc bật ra một câu: “Mạn Mạn, anh có thể được tổ chức sinh nhật trước khi anh qua hai mươi tuổi sao?”
Tô Hiểu Mạn bật cười gõ một cái ở trên đầu anh: “Đừng bất ngờ, không phải nằm mơ đâu, ngoan, sang năm cho chúng ta vẫn tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi cho anh Cẩu Tử của chúng ta.”
Vẻ mặt Tạ Minh Đồ lộ ra một chút mất mát, niềm vui vừa rồi giảm đi không ít.
Anh nói nhỏ ở bên tai Tô Hiểu Mạn: “Mạn Mạn buổi tối có thể giúp anh không?”
Mặt Tô Hiểu Mạn đỏ bừng, tức giận đến mức véo lỗ tai anh một cái, lúc trước chỉ là dùng tay, sau đó tên ngốc này yêu cầu ngày càng cao, ôm nàng, còn nói chỉ cọ cọ một chút thôi, lúc đó Tô Hiểu Mạn có xúc động muốn mắng anh một trận luôn.
Nghĩ thầm anh có bản lĩnh thì cầm thương mà làm thật đi, việc gì không nên làm thì anh cũng đã làm hết rồi.
Chỉ có một mình anh vui vẻ, cũng không nghĩ đến cô cũng n*ng nừng nưng.
Cũng do Tô Hiểu Mạn tự mình chuốc lấy cực khổ, cũng không biết cuối cùng người nghẹn là ai, nhưng thật ra anh rất sung sướng, bây giờ cô cũng không cảm thấy sung sướng một chút nào!!
Cẩu Tử xấu xa!
“Không giúp, nếu anh còn ầm ĩ nữa thì em sẽ qua ngủ với bà nội.”
Tạ Minh Đồ nghe vậy chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi cô đơn lên tiếng “Òo”, hai lỗ tai đều cụp xuống dưới, cúi đầu, rũ mắt: “Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chưa được tổ chức sinh nhật mấy lần… bây giờ khó lắm mới có ông bà nội, có Hiểu Mạn, anh cũng phải biết điều mà cảm thấy thỏa mãn……”
“Anh cũng không có ước nguyện lớn đến mức nào, chỉ cần một việc nho nhỏ như vậy đã có thể cảm thấy thỏa mãn.”
……
Tô Hiểu Mạn cảm thấy ê răng, cô nghĩ thầm nếu anh đúng là đàn ông thì trực tiếp xông lên đi? Không cần thỏa mãn với cái ước nguyện nho nhỏ đó, có thể có chút chí khí, ước nguyện lớn hơn một chút không được hả.
Nếu mà ước nguyện của anh lớn hơn một chút, không biết chừng cô đã trực tiếp đồng ý luôn rồi.
Chẳng lẽ còn muốn một cô gái như cô phải chủ động sao?
“Mạn Mạn……”
Tô Hiểu Mạn giơ tay lên véo má anh một cái, tức giận nói: “Được rồi, đồng ý với anh.”Tạ Minh Đồ nghe vậy, vui vẻ đến mưc ôm Tô Hiểu Mạn xoay bảy tám vòng, Tô Hiểu Mạn thiếu chút nữa bị anh xoay cho ngất luôn, mấy ngày hôm nay ở nhà ông bà ngoại, Tạ Minh Đồ rèn luyện tuyệt đối không phải là không có tác dụng gì.
Ngày hôm qua vậy mà anh có thể dùng một tay nâng mông Tô Hiểu Mạn trên lên, Tô Hiểu Mạn suýt nữa bị anh dọa cho chết khiếp.
Đây là cái động tác rèn luyện kỳ quặc đến mức nào chứ? Ông nội Khương cho anh luyện cái thứ gì vậy, cho dù là cử tạ, cũng không thể coi vợ mình như tạ mà giơ lên được chứ.
Càng làm cho Tô Hiểu Mạn cảm thấy đáng sợ hơn là cái tên Tạ Cẩu Tử này vẫn còn cảm thấy thân thể mình còn chưa đủ cứng rắn.
Anh nói hắn sức lực của anh vẫn không đủ, vẫn còn phải luyện tập nhiều hơn.
Tô Hiểu Mạn nghĩ anh mà còn luyện tập nhiều hơn nữa, thì chắc em lại phải chịu trận rồi.
Hiện tại chỉ là nâng cô lên, lần sau anh còn tính làm ra chuyện bất ngờ gì nữa chứ?
trước ngày sinh nhật của Tạ Minh Đồ một ngày, ba mẹ Khương nói muốn đưa ông nội bà nội Khương về nhà họ Khương ăn một bữa cơm với bọn họ, mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho đông vui nhưng ông nội Khương không đồng ý, bà nội Khương cũng không tán đồng, còn Tạ Minh Đồ, càng không có khả năng đi qua bên đó.
Một mình Tạ Nhã Tri tới tặng quà sinh nhật, bà ta chuẩn bị quà cho cả con ruột của mình và con dâu.
Bỏ đồ xuống, chưa nói được mấy câu, Tạ Nhã Tri đã đi rồi, gần đây Tạ Minh Đồ không nhìn thấy bà ta, cũng không muốn nhìn thấy bà ta, về tới trong phòng, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, nhất định không muốn nhìn thấy bà ta.
Bây giờ ngay cả một tiếng dì ơi anh cũng đều không muốn gọi, Tạ Minh Đồ không biết nên đối mặt với người mẹ ruột này như thế nào, trong lòng anh cũng không muốn người mẹ ruột này như nào cả, trong lòng Tạ Minh Đồ hiện giờ thì chỉ có Liễu Thục Phượng mới là mẹ của anh, Tô Quốc Đống là cha anh.
Hiện giờ anh có cha có mẹ có anh trai, còn có ông bà nội và vợ nữa, thật sự không cần nhận thêm mấy người xa lạ nữa.
Cũng không cần thiết phải nhận.
Tạ Minh Đồ còn nhớ rõ ngày hôm đó quay về nhà họ Khương, rõ ràng anh biết Tạ Nhã Tri cũng không thích anh, cũng không hài lòng về người con dâu Mạn Mạn này, ngày đó Mạn Mạn lại nói những lời như vậy, Khương Lập Dân lại còn suýt nữa muốn đánh nàng… Tạ Minh Đồ vẫn còn nhớ rõ tất cả những việc đó đấy.
Tô Hiểu Mạn thấy cảnh này cũng có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới mọi chuyện lại tương phản hoàn toàn với cốt truyện gốc, trong truyện gốc thì nhà họ Khương mới là người ghét bỏ Tạ Minh Đồ, hiện giờ lại biến thành Tạ Minh Đồ ghét bỏ cha mẹ Khương.
Ban đầu còn gọi hai câu dì Tạ chú Khương, hiện giờ ngay cả hai tiếng chú dì cũng không muốn kêu.
Anh đúng là không tính nhận hai người cha mẹ này.
Ngay từ đầu ông nội Khương và bà nội Khương cũng chỉ cho rằng Tạ Minh Đồ bướng bỉnh mà thôi, sau đó mới phát hiện, anh rất nghiêm túc trong chuyện này.
Đối với chuyện này ông nội Khương cũng chỉ cảm thán một câu: “Oan nghiệt.”
“Các con được một đứa con nuôi, cũng nhất định phải mất đi một đứa con ruột, đứa bé Tiểu Đồ này không muốn nhận các con làm ba mẹ, vậy thì quên đi đi, đừng ép buộc thằng bé.” Tư tưởng của ông nội Khương cũng rất cởi mở, trực tiếp nói với con trai mình như vậy.
“Hai vợ chồng các con mang theo Khương Yến Đường, Tiểu Đồ ở bên cạnh ông bà nội, ai làm việc đó, cũng bớt cho việc ở gần mà cãi nhau, mọi người ai cũng vui vẻ.”
Trong lòng Tạ Nhã Tri cảm thấy rất đau khổ, chuyện này làm sao bà ta có thể coi như mọi người đều vui vẻ chứ? Đứa con ruột của bà ta lại không muốn nhận bà ta!
Sau khi Tạ Minh Đồ chạy ra ngoài, Tô Hiểu Mạn cũng chạy ra theo, cô cũng không thích cãi nhau, Tạ Nhã Tri ở chỗ này, không cần nghĩ cũng biết bà ta muốn nói chuyện gì, cái gì mà ba mẹ thực xin lỗi các con, về sau con và anh Yến Đường nên chung sống hoà thuận… vân vân linh tinh.
Cãi nhau với bà ta cũng chẳng có tác dụng gì, mọi người không gặp lại nhau, ai nấy đều khỏe.
Tạ Minh Đồ có ông bà nội, Khương Yến Đường bảo vệ cha mẹ của chính mình, coi như kết cục cả nhà vui vẻ.
Cha mẹ như vậy, không cần cũng được.