Sau khi Tô Hiểu Mạn nói xong câu đó cũng cảm thấy không thích hợp lắm, nếu mà sợ bóng sợ gió một lúc mới tốt chứ, nếu mà mang song thai thật, vậy vậy vậy…. Trời ạ, một lần sinh hai đứa nhỏ.
Tô Hiểu Mạn chưa từng chuẩn bị tâm lý về việc này, cô vẫn luôn cảm thấy cho dù mình có sinh con, cô và Tạ Minh Đồ cũng chỉ có khả năng sinh một đứa con mà thôi.
Nếu là song thai, thì thật sự giáng cho cô một cú không kịp trở tay.
Cô không muốn có hai đứa nhỏ?!
“Mạn Mạn, ăn mì trước đã.”
“Lúc nào rồi mà còn ăn mì nữa, đi tới bệnh viện trước, tên Cẩu Tử hư hỏng này, mới sáng sớm tinh mơ đã ném cho em một quả bom!!!” Tô Hiểu Mạn bị nổ cho mất hồn mất vía nào còn có tâm trạng nuốt trôi, cô đẩy Tạ Minh Đồ, hai người chuẩn bị đi tới bệnh viện.
Lúc đóng lại cửa viện, Tô Hiểu Mạn vẫn còn mang bộ dáng tức giận, trong tay cầm một quyển sách y, đấm vào vai Tạ Minh Đồ vài cái.
Cô vác cái bộ dáng kinh hồn chưa định, tối hôm qua mơ một giấc mơ như vậy đã đủ kích thích, buổi sáng hôm nay còn chưa kịp thanh tỉnh từ giấc mộng, lại biết một tin tức kinh khủng khác, Tô Hiểu Mạn không trở tay kịp, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào cả.
Tạ Minh Đồ đứng bên cạnh với vẻ mặt lo lắng khẩn trương nhìn cô, cũng không biết vì cái gì, Tô Hiểu Mạn cứ nhìn thấy gương mặt này của anh là bắt đầu tức giận, rất muốn phát giận lên nó.
Một cảm giác ghê tởm buồn nôn chặn ở yết hầu, Tô Hiểu Mạn che miệng, vành mắt đỏ bừng, cô vừa đói vừa khó chịu vừa tức giận lại ủy khuất.
“Đều tại anh, là anh sai.” Hai giọt nước mắt lan xuống khỏi hốc mắt, Tô Hiểu Mạn chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, vừa rồi nói cái gì mà không ăn tới ngay bệnh viện, kết quả mới đi được hai bước cô lại cảm thấy đói và khó chịu.
Đói thì thôi đi, cô còn ghê cổ buồn nôn nữa.
“Mạn Mạn, em đừng có nóng giận.”
“Đi, chúng ta đi tới bệnh viện.”
Tạ Minh Đồ cẩn thận đỡ cô, Tô Hiểu Mạn tức giận tới đánh anh vài cái cho bõ tức, không cho anh tới gần, hai người lôi lôi kéo kéo mà đi ra khỏi con ngõ nhỏ, Tô Hiểu Mạn không cố đi được mấy bước đã để Tạ Minh Đồ ôm cô đi bệnh viện.
Sau khi bọn họ rời đi rồi, một cái cửa viện ló ra cái đầu, thím Trương hưng phấn mà chạy vào trong viện: “”Ê ê ê, các cô đoán xem ban nãy tôi nhìn thấy cái gì?”
“Thím Trương, thím đừng làm người ta tò mò thế chứ, thím nhìn thấy cái gì vậy?”
“Vợ chồng tiểu Tạ ở cách vách cãi nhau, chắc cãi nhau kịch liệt lắm, hai mắt tiểu Tô đỏ hoe, tôi thấy cô ấy khóc!”
“Khóc thật đấy, khóc tới mức như hoa lê dính nước mưa, đừng nói là đàn ông, tới tôi nhìn thấy còn đau lòng.”
Hai vợ chồng tiểu Tạ mới chuyển tới cách vách cãi nhau?! Đây là cái tin tức cực kì nóng hổi.
“Cái gì?1 Hai người bọn họ cãi nhau?!”
“Tiểu Tô còn khóc nữa á?!”
“Cãi nhau lớn tới mức nào?”
“Khóc ở bên ngoài cửa sân.”
“Mấy đôi vợ chồng trẻ tuổi này, chắc là… Tiểu Tạ làm sai cái gì, sao lại làm vợ mình khóc nhỉ?”
…
Thím Trương chạy về phòng, hưng phấn mà đẩy cánh tay chồng mình: “Tôi đã nói rồi mà, mấy đôi vợ chồng trẻ này nhất định sẽ có lúc cãi nhau.”
“Tiểu Tạ và tiểu Tô ở bên cạnh cũng cãi nhau rồi.”
“Tôi thấy hốc mắt Tiểu Tô đỏ hoe, tôi nhìn thấy còn đau lòng.”
“Cô gái xinh đẹp như vậy, mấy người trẻ tuổi này không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.”
*
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ tới được bệnh viện, lấy số, may mắn buổi sáng hôm nay không có nhiều người đi làm siêu âm B lắm, Tô Hiểu Mạn siêu âm xong, kết quả ảnh chụp bên kia cũng đã ra —- Thật đúng là song thai!
Hai hạt đậu bé nhỏ.
Tô Hiểu Mạn ủy khuất mà cầm cái màn thầu gặm, hiện tại cô rất là đói, trước đó là một người ăn hai người bổ, hiện tại sau khi siêu âm xong, hiện tại một mình cô ăn mà ba người bổ, trong bụng tự dưng mọc ra hai đứa trẻ.
Rõ ràng trước đây cô đã hỏi qua Liễu Thục Phượng, nhà họ Tô bọn họ không có gen mang thai sinh đôi, mà nhà họ Khương và nhà họ Tạ, hình như cũng không có gen mang thai sinh đôi nốt, tại sao chỗ cô lại một phát ăn ngay, đã thế còn có tận hai đứa.
Càng đáng sợ hơn đó là, một bác sĩ nghiệp dư sứt sẹo như Tạ Minh Đồ thế mà lại đoán trúng được???!!!!!Tô Hiểu Mạn trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt nuốt tất cả mọi thứ trong miệng xuống, nôn nóng mà vây quanh bên cạnh cô.
Tên Cẩu Tử ngốc này, không nhả hạt!!!
“Anh nuốt xuống hết rồi hả? Anh không nhả hạt à?” Tô Hiểu Mạn vô cùng lo lắng mà nhìn anh.
“Mạn Mạn… em em em, vừa rồi em nói cái gì cơ?” Tạ Minh Đồ không dám hỏi câu cô nói ra, anh không thể tin được thứ mà tai mình mới nghe thấy, Mạn Mạn có khả năng mang thai ư?
Tuy rằng trước đó Tạ Minh Đồ còn trêu ghẹo rằng Tô Hiểu Mạn “có”, nhưng mỗi một lần anh và Tô Hiểu Mạn ở bên nhau, đều thành thật mà làm biện pháp an toàn, lần duy nhất để sót, chính là buổi tối ở thôn Kiều Tâm ngày đó.
“Mạn Mạn, chúng ta sắp có hai đứa con.” Tạ Minh Đồ thật cẩn thận ôm Mạn Mạn mà anh âu yếm, bác sĩ tiểu Tạ đáng thương thật sự không dám nói linh tinh, bộ dáng vừa khóc vừa nháo của Mạn Mạn hôm nay làm anh sợ hãi.
Nhưng mà anh cũng có thể lý giải được, cảm xúc của thai phụ chính là như vậy.
Tô Hiểu Mạn cầm màn thầu rúc vào trong ngực Tạ Minh Đồ, lại cúi đầu gặm hai miếng, ủy khuất lên tiếng: “Em muốn ăn thịt, em muốn uống canh cá.”
“Được.”
Tạ Minh Đồ đưa cô trở về nhà, lại đi mua thịt và cá, chính bản thân anh thì không biết nấu, chỉ biết mỗi nấu canh, học món cá trích hầm cải chua mà Mạn Mạn làm, anh xin nghỉ học một ngày bên trường học, Tô Hiểu Mạn không tin vào tay nghề của anh lắm nên đứng bên cạnh chỉ điểm.
Chờ khi nấu xong đồ ăn rồi, Tô Hiểu Mạn đói cực kì nên ăn nhiều hơn, ăn tới tận hai chén cơm,, đáng tiếc ngay khi ăn xong, lại nôn hết ra ngoài, nôn tới mức nước mắt cô chảy ròng ròng.
Cô khó chịu dựa vào lòng Tạ Minh Đồ khóc một lát, nhắm mắt lại thiếp đi.
Tạ Minh Đồ lo lắng mà nhìn cô một cái, cúi đầu ôn nhụ đặt nhẹ một nụ hôn lên má cô, dém chăn cho cô, sau đó đi thu dọn đồ trong phòng.
Tin tức Tô Hiểu Mạn mang thai, hai người vẫn chưa nói cho bất kì ai khác, tới cả ông bà nội Khương cũng chưa nói, dù sao thì thai nhi vẫn còn nhỏ, còn chưa tới ba tháng, thai vẫn chưa ngồi ổn, lúc này lại bỗng nhiên biết được là song thai, hai vợ chồng thương lượng một hồi, vẫn quyết định báo tin cho bạn bè thân thích.
Tạ Minh Đồ gọi điện cho ông nội Khương.
Tô Hiểu Mạn gửi một phong thư cho Liễu Thục Phượng.
Nói cho hai người bọn họ, thì chắc chắn không bao lâu sau người quen sẽ đều biết hết.
sau khi ngắt điện thoại của cháu trai, lỗ tai ông nội Khương ong ong vẫn đnag trong trạng thái không thể tin được, ông nhếch môi cười, miệng sắp rách tới tận mang tai, vừa rồi ông nghe thấy được cái gì? Vợ của cháu trai ông mang thai?”
Lại còn là song thai!
Ông sắp làm cụ nội!”
Hai chân ông nội Khương nhẹ như bay, ông cơ hồ là bay về nhà, bà nội Khương vừa nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía như ông lão ngốc của ông, lập tức giãn cơ mặt: “Ông sao vậy, sao bày ra cái bộ dáng này?”
“Bạn già, chúng ta sắp được ôm chắt nội rồi!”
Bà nội Khương mở to hai mắt, khóe miệng nhất thời cong lên: “Hiểu Mạn có thai?”
“Có thai, mới ban nãy Tiểu Đồ gọi điện thoại cho tôi, nói vợ thằng bé có thai, lại còn là song thai.”
Cùng lúc đó bà nội Khương rú lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Song thai??!!!”
Lần này bọn họ có tận hai đứa chắt nội!
Đây đúng là một chuyện lớn!
Ông nội và bà nội Khương rất vui mừng, hưng phấn tới đêm cũng không ngủ yên được, ngày hôm sau, ông nội Khương mang rượu đi sang tìm ông bạn hàng xóm Vương Tấn An, ông Vương quả thật là buồn không cất nên lời.
“Cháu dâu tôi có thai rồi, là song thai!”
…
Lúc này rượu ông Vương uống thấy toàn vị chua, sau khi đuổi Khương Nhược QUân ra ngoài, lại phát lệnh bài thúc giục kết hôn cho cháu mình.
Ông hâm mộ tới đỏ con mắt, lão hàng xóm già họ Khương kia sắp được ôm chắt nội, hơn nữa một lần được ôm tận hai đứa!
Mà mấy thằng nhãi ranh nhà ông, tới bóng dáng của vợ cũng không có.
Ông bà nội Khương đã biết, những người khác nhà họ Khương đương nhiên cũng sẽ biết, từ sau khi Tạ Nhã Tri biết con dâu út của mình có thai, đi dạy liên tục xuất thần, tâm thần bà ta cực kì hoảng loạn, bà bà bà bà…. bà ta sắp được làm bà nội!
Đã thế lại còn tận hai đứa cháu nội, là cháu trai và cháu gái của bà ta.