Tôn Y Y tỏ vẻ “quả nhiên là như thế”, còn Tiểu Đinh thì suýt chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình rồi. Trong đầu cô chẳng có cách nào đem anh Tạ và một người đàn ông để râu liên hệ với nhau được cả.
Tiểu Đinh: “Chị Hiểu Mạn, đừng nói với em là do chị không thích nên mới bảo anh Tạ cạo râu đấy nhé???!!”
Tô Hiểu Mạn thực sự rất muốn giơ tay che trán, quá khứ lôi thôi của tên cún nhà cô đúng thật là chuyện cũ nghĩ lại vẫn thấy kinh sợ. Coi gật gật đầu, “Chị bảo anh ấy cạo đấy.”
Tiểu Đinh: “……”
Cô trưng ra một biểu tình không thể tin được, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng lúc đó của anh Tạ và chị Hiểu Mạn.
Anh Tạ để râu? Còn là râu cá trê nữa?
Có lẽ cũng vẫn…… rất đẹp trai nhỉ?
Tiểu Đinh: “Vậy có phải lúc đó trông anh Tạ tương đối có hương vị đàn ông không chị? Cha ông của chúng ta đã từng nói rồi, ngoài miệng không râu thì làm việc không tốt……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tôn Y Y đồng tình nói: “Có vài người đàn ông thực sự rất hợp để râu đấy. Mọi người có nhớ thầy dạy dương cầm mà trước đây chúng ta từng gặp không? Anh ấy cũng để râu đấy, nhưng trông thành thục ưu nhã cực kỳ luôn.”
Nghe các cô nói chuyện phiếm xong, Phí Thư Oánh như suy tư gì đó mà gật gật đầu, “Tôi cũng từng gặp qua một người như vậy. Khi anh ta cạo hết râu đi trông rất bình thường, nhưng khi để ít ria mép thì lại khá đẹp mắt, trông có mùi vị đàn ông hơn nhiều.”
Tiểu Đinh: “……”
Tô Hiểu Mạn: “……” Mùi vị đàn ông?
Phí Thư Oánh cười trộm, “Đại khái là tôi có thể đoán được chồng cô trông như thế nào rổi.”
Tiểu Đinh: “Tôi thì thấy chưa chắc đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Có lẽ không quá giống như cô tưởng tượng đâu?”
Tôn Y Y: “Càng ngày càng tò mò mà.”
Trương Kỳ: “Cô nói làm lòng tôi ngứa ngáy quá đi mất.”
Là kiểu diện mạo mà thế hệ trước của ba mẹ rất thích, đã từng để râu, Tiểu Đinh trẻ tuổi và cụ ông hay ngồi ngoài cửa đều cho rằng anh ta rất đẹp trai……??
Người này…… thực sự có trên đời à?
Phí Thư Oánh đi pha một ấm trà hoa cho mọi người cùng uống. Hai ngày gần đây các cô không có màn diễn nào nên không cần phải bận rộn luyện tập diễn xuất, tất cả đều lén ngồi chơi nhàn rỗi cả buổi. Một đám các cô gái trong đoàn hát nhảy vừa tụ tập nói chuyện phiếm vừa uống trà ăn hạt dưa.
Ngồi trên một cái bàn dài hình chữ nhật, Phí Thư Oánh rót cho mỗi người một ly trà.
Lo lắng phụ nữ mang thai không được uống trà hoa nên cô rót nước sôi để nguội cho Tô Hiểu Mạn uống, “Bao giờ rảnh thì bảo chồng cô tới gặp chúng tôi thử xem là được ấy mà.”
Tô Hiểu Mạn cười, “Hôm nay anh ấy có ít tiết, chắc lát nữa sẽ tới đoàn hát nhảy đón tôi về đấy.”
“Thật sao? Vậy để chúng tôi nhìn thử xem sao.”
Tới ba bốn giờ chiều, đám người Phí Thư Oánh Tôn Y Y bắt đầu luyện nhảy trong đại viện của đoàn hát nhảy, luyện mệt rồi thì mồ hôi nhễ nhại cởi áo khoác ngồi nghỉ ngơi bên cạnh. Vài cô gái trẻ mười mấy tuổi hăng hái không biết mệt, còn ồn ào đòi thi nhảy tiếp.
Một hình ảnh chứa đựng thanh xuân dào dạt.
Tô Hiểu Mạn chờ tới 5 giờ rưỡi vẫn không thấy Tạ Minh Đồ tới đây, những người khác cũng phải vội về nhà nên đành nói lần sau có cơ hội thì lại gặp gỡ sau vậy. Sau khi mọi người ra về hết thì Tô Hiểu Mạn cũng một mình đi về nhà.
Rõ ràng cô nhớ hôm nay Tạ Cẩu Tử nhà mình không có nhiều tiết lắm, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy anh đâu nhỉ? Chẳng lẽ lại đi làm chuyện gì rồi?
Còn có chuyện gì quan trọng hơn cô sao?
Tô Hiểu Mạn xoa nhẹ mặt mình, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình có chút làm ra vẻ. Có khi là anh có chuyện gì đó quan trọng nên mới không chạy tới đón cô được thôi. Hơn nữa cô rõ ràng là một người trưởng thành, làm gì đến mức cần người khác tới đón mình về nhà cơ chứ?
Tô Hiểu Mạn vừa tự khuyên nhủ mình trong lòng vừa đi về nhà.
Đi đến nửa đường, Tô Hiểu Mạn gặp được Tạ Minh Đồ đang vội vàng trong một cái ngõ nhỏ. Ban đầu Tô Hiểu Mạn vẫn đang cúi đầu suy tư nên không phát hiện ra anh, mà Tạ Minh Đồ cách đó rất xa đã nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ gọi cô lại.Tô Hiểu Mạn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, tất cả mọi phiền muộn ban nãy trong lòng đều không cánh mà bay hết.
“Anh đang định tới đón em này.” Tạ Minh Đồ ôn nhu mà ôm cô một chút, “Xin lỗi em, anh tới muộn quá.”
Tô Hiểu Mạn đang ôm anh, bỗng dưng ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, “Anh đi tới tiệm thuốc à?”
“Lúc nãy anh gặp được ông cụ dạy anh bắt mạch lần trước, anh đồng ý giúp ông ấy lên núi để hái thuốc. Hái đủ thuốc rồi vẫn chưa xong việc, ông ấy còn muốn anh giúp bào chế thuốc nữa…… Cho nên anh mới tới đón em muộn.”
Tô Hiểu Mạn như suy tư gì đó mà gật gật đầu, nghĩ thầm lại là một cụ ông nữa.
Sau khi nói xong, Tạ Minh Đồ bỏ thứ gì đó vào trong lòng bàn tay Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn cúi đầu vừa thấy là tiền giấy cùng phiếu thịt.
Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.
Tạ Minh Đồ cũng cười chớp chớp mắt.
Trách không được Cẩu Tử nhà bọn họ tốt bụng giúp đỡ đi hái thuốc làm dược, hoá ra là chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi vợ nuôi con
Không được lợi thì sẽ không dậy sớm.
Cẩu Tử nhà bọn họ thật là tốt!
“Ngày mai chúng ta nấu thịt ăn.” Tô Hiểu Mạn cười, nghĩ thầm nhà hàng xóm bên cạnh lại muốn khó chịu khi thường xuyên ngửi mùi thịt từ nhà bọn họ.
“Em sẽ làm thử món thịt heo hầm miến, em cũng là nghe người ta nói qua cách làm, ngày mai làm thử một chút, nhân tiệm đem miến trong nhà ra ăn.” Tô Hiểu Mạn hiện tại có em bé không thích hợp làm nhiều món dầu mỡ, nấu một món hầm thật ra cũng tốt.
“Nếu là làm thử thất bại không thể ăn, còn phải làm phiền anh trai Tiểu Đồ hỗ trợ giải quyết.”
Tạ Minh Đồ cười gật gật đầu, “Mạn Mạn làm đều ăn ngon.”
“Anh chỉ biết nói tốt.” Tô Hiểu Mạn đem tiền cùng phiếu cất đi, cho dù hiện tại có phiếu thịt trên tay thì cũng mua không được thịt heo, muốn mua được thịt mới mẻ thì phải xếp hàng lúc sáng sớm mới.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy rất tò mò, “Đưa tiền là được rồi, tại sao lại có thêm phiếu thịt?”
Đi hỗ trợ ông cụ trung y còn có thể kiếm được phiếu thịt sao?
Tạ Minh Đồ ôm bả vai cô, hai người cùng nhau đi vào trong nhà, “Người bệnh khám bệnh, không chỉ mỗi đưa tiền là được.”
Tô Hiểu Mạn: “……” Đúng rồi nha, còn có phiếu xem bệnh.
Thời buổi này có tay nghề thủ công chính là ghê gớm.
Ông lão trung y lợi hại không thiếu tiền cùng phiếu.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy Cẩu Tử nhà bọn họ ngày càng có tương lai tươi sáng.
Đương nhiên lúc này vẫn là ăn thịt quan trọng nhất, kiếm được phiếu thịt là có thể ăn thịt!!
Hai vợ chồng vui vẻ mà trở về. Trước mắt có thịt, Tô Hiểu Mạn đều ném việc của đoàn ca múa ở sau đầu.
Cô rất muốn ăn thịt, muốn ăn thử món thịt heo hầm miến.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Minh Đồ liền đi mua một cân thịt ba chỉ mới mẻ, hai người bọn họ dự định nấu món thịt heo hầm miến vào tối nay.
Miến được lấy từ kho hàng ra tới và đem bỏ trên kệ bếp chỗ dễ nhìn thấy nhất, sau khi mua một cân thịt heo, còn dư lại phiếu thịt năm cân, bọn họ có thể ăn thêm vài bữa nữa.
Tô Hiểu Mạn ngồi đếm số tiền giấy, suy nghĩ rằng Tạ Minh Đồ hẳn là không chỉ giúp cụ ông hái thuốc bào chế, mà không chừng còn giúp những chuyện khác, không thì làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy được.
Đương nhiên, phỏng chừng còn có “Quang hoàn của nam chính”.
Ông lão đại phu trung y có khi cũng rất thích Cẩu Tử nhà bọn họ.
Tô Hiểu Mạn vừa đến đoàn ca múa bắt đầu nghiêm túc làm việc, nhưng mà công việc trên tay một khi dừng lại thì trong đầu cô không tự chủ được mà nghĩ đến thịt heo hầm miến, mặc dù cô lúc trước chưa ăn qua món này, lại không thể phủ định việc cô rất thèm nó.
Ngày hôm qua, các nữ diễn viên đoàn ca múa còn cùng nhau trò chuyện nhàn thoại, tò mò không biết bộ dáng chồng của Tô Hiểu Mạn như thế nào, nhưng hôm nay các cô đều không có tâm tư lại đi chú ý đến bộ dạng chồng Tô Hiểu Mạn.
Đoàn ca múa có một chuyện vui.
Một tiết mục trong đoàn ca múa của các cô được chọn biểu diễn vào bảy ngày sau ở một hoạt động giao lưu đối ngoại quan trọng, phía trước tiết mục đó của đoàn ca vũ bọn cô căn đã bị loại, lúc này lại được chọn, các cô gái trong đoàn ca múa đều rất kích động.
“Chúng ta muốn đi khán phòng biểu diễn!”
“Các cô gái cố lên!!”
“Tập luyện cho tốt, chuẩn bị tăng ca thêm giờ tập cho những ngày tới……”