Đầu tiên nhìn đôi giày bó màu đen kia, lại dần dần nhìn lên trên, Tô Hiểu Mạn không nhịn được mà nghĩ nếu anh Cẩu Tử nhà bọn họ mặc vào bộ quần áo này thì sẽ nhìn như thế nào đây?
Nhất định là một loại vẻ đẹp trai cấm dục vô cùng hấp dẫn.
Chờ sau này cô nhất định phải tự tay làm cho anh một bộ lễ phục mới được.
Hơn nữa, thân hình người này có chút giống anh trai Tiểu Đồ nhà cô, cái eo kia nha, vừa nhìn đã biết lực eo rất tốt, khi anh ta xoay người lại, Tô Hiểu Mạn có chút ngây ngốc phát hiện ra người này không chỉ có dáng người giống đồng chí tiểu Đồ, mà hình như cả sườn mặt cũng giống đồng chí tiểu Đồ.
Không đúng?!!! Người này tại sao lại giống như đúc anh Cẩu Tử nhà bọn họ vậy?!
Vẻ mặt Tô Hiểu Mạn cứng lại rồi, thậm chí cô còn cảm thấy hình như mình xuất hiện ảo giác thì phải nếu không thì tại sao càng nhìn cô lại càng cảm thấy người kia chính là Tạ Minh Đồ chứ, nhưng tại sao anh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ trong thành này còn có anh em họ hàng nhà họ Tạ nào đó có vẻ ngoài giống anh sao?!
Không có khả năng nha.
Tô Hiểu Mạn cắn môi dưới, cho dù khuôn mặt có giống nhau đi nữa nhưng còn khí chất trên người cũng sẽ có sự chênh lệch, nhưng trên người này không ngừng truyền đến cho cô cảm giác rất quen thuộc…
Tiểu Đinh ở bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn thấy cái người ở trong đội danh dự đó: “Chị Hiểu Mạn ơi, có phải là em hoa mắt rồi không, cái người đẹp trai nhất trong đám kia hình như là anh rể đó!”
Ánh mắt của hầu hết mọi người đứng quanh đó đều dừng lại ở người kia, Tôn Y Y nhìn chăm chú vào phía bên kia cũng xen mồm vào nói: “Ai cơ? người đẹp trai nhất trong đám người? Là người vừa mới chuyển tới? Còn cầm cờ??”
Trương kỳ: “Giống ai cơ?”
“Anh rể á? Có người giống chồng của Hiểu Mạn hả?”
Tiểu Đinh đột nhiên gật đầu: “Đúng rồi đó đúng rồi đó, chính là cái người cầm cờ kia kìa, cái người đàn ông đẹp trai nhất ở bên kia kìa, nhìn thử đi hình như đúng là anh Tạ đó, Hiểu Mạn ơi, là anh Tạ đúng không!!!!”
“Đúng là anh Tạ phải không?! có phải anh ấy đang nhìn về hướng bên này không, aaa, bọn họ sắp bắt đầu rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “…”
Ngay lúc nãy khi vừa đối diện với nhau, Tô Hiểu Mạn đã xác định người đó đúng là Tạ Cẩu Tử, người đàn ông chung chăn với cô trong hai năm qua.
Bọn họ đã đá đi nghiêm đi vào.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn kêu ong ong ong, bỗng dưng nhớ tới chuyện đêm qua Tạ Minh Đồ không thể hiểu được mà ám chỉ cô có thể mang theo camera đi, chụp mấy bức ảnh đẹp mang về cho anh xem.
Lúc ấy Tô Hiểu Mạn còn không hiểu lí do, bây giờ mới hiểu nguyên nhân tại sao người đàn ông này lại bảo mình mang camera đi.
Tô Hiểu Mạn: “…”
Tại sao anh lại có thể không chút tiếng động nào mà đã lăn lộn được đến chỗ này rồi?
Là muốn làm cho mình ngạc nhiên sao?
Tô Hiểu Mạn muốn cười, nhưng lại cười không nổi, chuyện này đúng là mang đến cho cô một nỗi kinh ngạc và vui mừng rất lớn, anh Cẩu Tử nhà bọn họ đến cuối cùng còn bao nhiêu mặt mà cô chưa nhìn thấy chứ.
Trang phục này mặc lên đẹp quá đi mất!!!
Tiếc nuối duy nhất chính là, Cẩu Tử xấu xa này chỉ nhớ chuyện bảo cô mang camera đi, nhưng lại không nhớ đến chuyện bảo cô mang nhiều cuộn phim đi một chút, lúc nãy đã chụp cho mấy người ở đội múa không ít ảnh chụp rồi, bây giờ dư lại không nhiều lắm…
“Chị Hiểu Mạn ơi? Người kia là anh Tạ đúng không?!” Tiểu Đinh tò mò nhìn về phía cô, những nữ diễn viên quen biết ở xung quanh đó cũng đều nhìn về phía Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Đúng là anh ấy.”
“Cái người đẹp trai nhất kia á?”
“Người đó là chồng cô sao?”
Tôn Y Y bật thốt lên: “Chồng cô không phải vẫn đang là sinh viên sao?”
Tại sao lại có thể xuất hiện ở đội danh dự được? Nhớ tới đám đàn ông eo nhỏ chân dài dung mạo tuấn mỹ bất phàm vừa nãy, đến bây giờ trái tim của Tôn Y Y vẫn còn đang nhảy bùm bùm, càng không cần phải nói đến người xuất sắc nhất trong đó?
Thế mà người đó lại là chồng của Tô Hiểu Mạn?
Đây là chuyện thiên phương dạ đàm* gì vậy chứ?
*thiên phương dạ đàm: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.Không phải nói chồng của cô ta có vẻ ngoài giống như kiểu người mà các ông bà già thích nhất sao, học tập rất giỏi, lại biết y học cổ truyền, trước kia còn có cả râu nữa??!!
Cái người đẹp trai vừa rồi thì sao?!
Để râu?!!
Đầu Tôn Y Y cũng mơ hồ luôn rồi, cảm thấy mình có phải đã hiểu lầm cái gì không, hoặc là người mà Tô Hiểu Mạn và Tiểu Đinh đang nói đến, cũng không phải người mà cô ta đang nghĩ đến kia.
“Đúng hả? lúc trước chồng của cô không phải vẫn còn để râu sao?”
Tô Hiểu Mạn: “… Bởi vì tôi không thích, cho nên anh ấy cạo đi rồi.”
Tiểu Đinh: “… Tôi còn đang không tưởng tượng nổi dáng vẻ anh Tạ có râu đây này, vừa rồi các cô nhìn thấy chồng của chị Hiểu Mạn, có thể tưởng tượng ra được không?”
Mấy người Phí Thư Oánh và Trương Kỳ vẻ mặt hoảng hốt mà lắc đầu.
“Anh ấy là người có vẻ ngoài mà người lớn nhìn thấy đã thích sao?”
“Có lẽ đúng đó, ba mẹ tôi mà nhìn thấy, có khi cũng thích, nhưng tôi cảm thấy mấy cô gái trẻ sẽ càng thích hơn đó, các cô không biết có bao nhiêu người chăm chú nhìn vào anh ấy sao.”
“Lớn lên quá mức đẹp trai rồi!”
“Đúng là còn xinh đẹp hơn so với Ôn Bạch Thụ.”
“…… Anh ấy biết y học cổ truyền, còn từng để râu sao?”
Tô Hiểu Mạn: “…” Anh không chỉ biết y học cổ truyền, từng để râu, mà anh còn biết lái máy kéo, lái xe vận chuyển, biết khắc gỗ, biết đắp người tuyết, biết xây nhà, tương lai còn có thể chế tạo máy bay, lái máy bay nữa.
“Các cô ở đây thất thần cái gì vậy, mau đi chuẩn bị đi.”
Đoàn trưởng gọi to một tiếng, ngay lập tức mọi người mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng, lên tinh thần thật tốt rồi đi chuẩn bị tiết mục tiếp theo.
Tô Hiểu Mạn tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia đá đi nghiêm, giơ cao hồng kỳ trong tay dưới ánh mặt trời, Tô Hiểu Mạn cảm thấy mình sẽ nhớ rõ hình ảnh này cả đời.
Đoàn ca vũ của các cô đã biểu diễn xong tiết mục rồi, vô cùng thành công, không mắc nửa điểm sai lầm nào cả, tất cả mọi người đều rất kích động, mấy cô gái vui sướng cùng nắm tay nhau vui vẻ mà nhảy dựng lên, sôi nổi dò hỏi biểu hiện vừa rồi của mình ở trên sân khấu như thế nào.
Bốn phía nói chuyện ầm ĩ, trong đầu Tô Hiểu Mạn vẫn còn nhớ đến hình ảnh vừa nhìn thấy.
Không bao lâu, cô bị cẩu tử nhà mình tìm thấy ở trong hậu đài.
Mặc bộ quần áo này, Tạ Minh Đồ giống như một vật phát sáng ở trong đám người vậy, tất cả mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía bọn họ, Tô Hiểu Mạn mặc một bộ váy hoa xinh đẹp, cũng giống như vật phát sáng ở trong một đám người vậy, hai người đứng chung một chỗ vô cùng nổi bật, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cái tay đang kéo cô kia, cảm giác so với lúc trước bọn họ nắm tay nhau lại không giống nhau, anh vẫn còn đang đeo đôi găng tay màu trắng, cổ tay áo tinh xảo, cúc áo ở dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, vừa ngẩng đầu, sẽ nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ dưới vành nón kia, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, cả người đẹp đến mức có chút cảm giác không chân thật.
“Mạn Mạn.” Anh mở miệng gọi cô một tiếng.
Trong nháy mắt, trong đầu Tô Hiểu Mạn nhảy qua vô số xưng hô, cái gì Anh Cẩu Tử, anh Tiểu Đồ, Tạ Cẩu Tử, Cẩu Tử xấu xa, cuối cùng từ trong miệng nhảy ra lại là… “Đồng chí Tạ.”
Vừa nghe thấy từ này, Tạ Minh Đồ sửng sốt, mắt đào hoa ánh lên nét cười vô cùng dịu dàng, anh nhẹ nhàng gọi một câu: “Đồng chí Tô.”
Tô Hiểu Mạn: “…”
Rất giống cuộc nói chuyện của hai nhân vật quan trọng.
Trên mặt Tô Hiểu Mạn nổi lên hai rặng mây đỏ ửng, nhịp tim cũng tăng lên rất nhanh, Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ mặc bộ quần áo đứng đắn này lên đúng là vô cùng đẹp trai, nhìn gần lại càng khiến cho người ta tim đập chân mềm, trước kia nhìn thấy dáng vẻ của anh khi mặc bộ quân phục đứng đắn, đã là một cây tiểu bạch dương xuất sắc, lúc này khoác lên người bộ lễ phục, thật đúng là……
Yêu chết mất!
Cô không nhịn được, vui vẻ mà ôm lấy người đàn ông trước mắt này, nhưng lúc này bọn họ không phải hai người ôm nhau, mà là bốn người ôm nhau, trong bụng cô vẫn còn đang mang theo hai tên nhóc con của người đàn ông này đó.