Quan Chấn Nhạc: “Tổ tiên là đầu bếp, tôi không thể làm việc đó, tay nghề quá kém, trong năm mấy đó chuyển sang làm đạo sĩ, đáng tiếc là không mấy ngày thì đạo quan bị đập phá.”
“Muốn đi làm hòa thượng cũng không có biện pháp, đều bị phá vỡ, hiện tại chùa miếu đều thành đơn vị phân phòng.”
“Hiện giờ chỉ có thể dựa vào một chút y thuật cơ bản nuôi sống chính mình.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Quan tiên sinh nghề nghiệp kiếp sống cũng thực phong phú, yếu tố quá nhiều.
“Vậy thì y thuật của ông từ đâu ra ạ?”
Quan Chấn Nhạc: “Một chút sở thích nhỏ của bản thân.”
Tô Hiểu Mạn quay đầu nhìn Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ ôm ngực vẻ mặt lạnh lùng nhìn Quan Chấn Nhạc: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng tôi không tiễn.”
Tô Hiểu Mạn: “???!!”
Lần đầu tiên Tô Hiểu Mạn nghe Tạ Cẩu Tử nói chuyện không khách khí như vậy.
Giữa hai người rốt cuộc có ân oán gì.
Quan Chấn Nhạc râu run lên: “Cậu đối với sự phụ không khách khí như vậy sao?”
“Nếu nhận ông làm sư phụ thì về sau tất cả đồ vật của sư phụ là của cậu, đây là việc mà bao nhiêu người đều cầu không được.”
“Không nói tới sư phụ có được rất nhiều sách y học cổ, trước mắt còn có rất nhiều phiếu gạo phiếu thịt tem công nghiệp phiếu ——”
Quan Chấn Nhạc nói còn chưa nói xong, Tô Hiểu Mạn Mao một bộ dáng tự đề cử mình nói: “Quan tiên sinh, không bằng ông nhận tôi làm học sinh đi.”
Ánh mắt của Quan Chấn Nhạc và Tạ Minh Đồ không hẹn mà cùng dừng lại ở trên người Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Quan tiên sinh, ngài mau suy xét xem, ngài xem tiếng thầy ban nãy tôi gọi, đã gọi rất nhiều lần rồi, ngài đừng có chiếm tiện nghi của tôi.”
Trước có người mạnh mẽ nhận học trò, còn cô thì mạnh mẽ nhận thầy.
Quan Chấn Nhạc không lưu tình chút nào mà lắc đầu, “Muốn làm học trò của tôi, nhất định phải đọc thuộc làu làu mười quyển sách y.”
“Còn phải cao hơn tôi ba tấc trở lên.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Vậy thì ông chỉ mặt đọc tên thẳng là muốn Tạ Minh Đồ làm học trò mình đi.
Quan Chấn Nhạc vuốt ria mép, “Gương mặt cậu ta anh tuấn bất phàm giống tôi thời còn trẻ.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Ông quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Đồ: “Cậu nghĩ cho kĩ đi, vợ cậu đang là phụ nữ có thai, cửa sinh là cửa tử, hung hiểm vô cùng, không khác gì đi dạo qua quỷ môn quan một lượt, nếu như có người thầy như tôi ở đó, tôi dám đảm bảo ba mẹ con nhà họ sẽ không bị làm sao cả.”
“Càng không nói tới cơ thể này còn cần điều dưỡng nữa, nếu không hôm nay cậu cũng sẽ không mời tôi tới nơi này.”
“Tiểu Tạ, tôi biết cậu có bản lĩnh.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Tô Hiểu Mạn lôi kéo tay anh rồi sau đó lắc lắc đầu, nếu Tạ Minh Đồ không muốn bái ông ấy làm thầy, thì hà tất phải vì chuyện này mà có thêm một người thầy nữa, cô đã kiểm tra thân thể của mình ở bệnh viện rồi, cũng không có trở ngại gì cả.
“Được, tôi bái ông làm thầy.” Tạ Minh Đồ đồng ý.
“Được, một lời đã định, về sau cậu chính là học trò của tôi, nghĩ lễ bái thầy ở sư môn chúng ta cứ lược bỏ hết đi, tôi cũng không có nhiều thứ lễ nghi quy củ cũ kĩ phiền phức như vậy.”
Sau khi Tạ Minh Đồ làm lễ bái thầy xong, Quan Chấn Nhạc vuốt ria mép vô cùng vừa lòng mà rời đi.
Sau khi Tô Hiểu Mạn thấy ông ta đi khuất, mới kéo Tạ Minh Đồ qua, hỏi kỹ càng tỉ mỉ chuyện của anh và vị Quan tiên sinh này.
Tạ Minh Đồ dùng hai ba câu là nói rõ ràng chuyện này cho cô nghe.
Nghiệt duyên giữa anh và Quan Chấn Nhạc bắt đầu từ sau khi Tô Hiểu Mạn được chẩn đoán chính xác là mang thai, anh đọc rất nhiều sách y, lại cảm thấy vô cùng hứng thú với ngón nghề bắt mạch trong trung y, vì thế mới đi tìm một thầy trung y học hỏi một chút.
Ở giữa đường, một người qua đường đột nhiên phát bệnh, đe dọa tới tính mạng, tai Tạ Minh Đồ nghe thấy tiếng kêu cứu, đang muốn cùng với những người qua đường khác đưa người tới bệnh viện, vừa khéo lại gặp được Quan Chấn Nhạc, ông vừa ra tay đã giúp người nọ chuyển nghi thành an rồi.
Quan Chấn Nhạc thấy anh ôm trong lòng vài quyển sách y, cho rằng anh là bác sĩ trong viện, liền trào phúng anh vài câu.
Không, hẳn là nhục nhã anh một trận.
Nói rằng anh học y như cứt đổ vào đầu, gặp được người bệnh nguy cấp ở trên đường, thế mà lại không dùng phương pháp cứu giúp, suýt chút nữa khiến người nọ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cứu mạng, thật sự thẹn vì học y…Lỗ mũi còn hướng lên trời cảm khái rằng thế hệ trẻ tuổi bây giờ lứa sau không bằng lứa trước, càng ngày càng tệ.
Nghe tới đó, Tô Hiểu Mạn bật cười: “Ai bảo anh đi mua sách cũ của người ta, bị người ta coi là học sinh dốt rồi đó.”
Tạ Minh Đồ cũng là một kẻ cứng đầu, không thèm giải thích chính mình căn bản không phải học sinh học y, xoay người muốn đi, lại bị Quan Chấn Nhạc gọi lại, Quan Chấn Nhạc nói muốn dẫn anh đi học hỏi thần y.
Trên thực tế là kéo anh đi để dùng sức lao động miễn phí.
Ngoài ra, ông ta còn nói rằng mình chính là thần y.
Quan Chấn Nhạc hỏi anh rằng đã đọc qua những loại sách y nào, đang học những cái gì, sau khi hỏi xong dẫn anh đi gặp mười mấy người bệnh, quá trình đó phải chịu đủ loại khoe khoang nhục nhã, muốn cho Tạ Minh Đồ biết rằng mình chỉ là kẻ ngu dốt chỉ biết lý luận suông thôi.
….
Ban đầu Tạ Minh Đồ cũng không ngại học hỏi kẻ dưới, sau khi học xong thứ mà chính mình muốn, đang có ý định muốn đi, Quan Chấn Nhạc lại nói muốn dạy anh điều chế thuốc, vốn Tạ Minh Đồ không có hứng thú với những thứ này.
Nhưng mà Quan Chấn Nhạc nói ông có phiếu thịt cùng một số thứ khác, nhờ anh đi đào thuốc giúp.
Quá trình đó hố Tạ Minh Đồ hết sức, thế còn chưa đủ, mà còn có đủ loại châm chọc và mỉa mai.
“Tới cái này mà cậu cũng không biết?”
“Thầy các cậu học dạy các cậu như thế nào?”
“... Sự tồn tại của cậu chính là nỗi bi ai của giới y!”
…
Vì phiếu thịt và những thứ kia, Tạ Minh Đồ nhịn.
Mấy ngày sau, sau khi chịu đủ loại tra tấn của Quan Chấn Nhạc, Quan Chấn Nhạc dẫn anh đi khám bệnh tại nhà, cố tình thử trình độ của anh, Tạ Minh Đồ phát huy rất khá, Quan Chấn Nhạc gật gật đầu, khó có được mà tán dương anh vài câu.
“Cậu đừng khổ sở, lúc trước tôi đi theo danh sư học nửa năm mới có trình độ như cậu hiện tại.’
Tô Hiểu Mạn nghe tới đây: “...”
Nếu mà cô nghe được một câu chuyện xưa có đủ khởi, thừa, chuyển, hợp, như vậy thì tới bây giờ câu chuyện xưa này cũng vừa khéo biến chuyển.
Sao Tạ Minh Đồ có thể khổ sở được?
Anh mới đọc sách được có mấy ngày?
“Quan tiên sinh, ông biết tôi học y được mấy ngày hay sao?”
Nghe xong lời này, Quan Chấn Nhạc vẫn chưa có cảm giác nguy cơ.
“Cậu học bao lâu?” Quan Chấn Nhạc nghĩ thầm lấy cách Tạ Minh Đồ đọc làu làu quyển sách y kia mà xem, chỉ sợ là học không ít hơn ba năm, nhưng mà người này chỉ là kẻ học lý luận suông, hoàn toàn không thể áp dụng lý luận vào thực tiễn được, lúc trước đừng nói để cậu ta khám bệnh, tới tư cách đi theo ông làm học trò cũng không có.
Thắng ở chỗ ông quen thuộc với đủ loại thuốc trong sách.
Đọc sách không bằng học thực tế, Quan Chấn Nhạc muốn nói cho anh biết rằng, không phải đọc mấy quyển sách y là có thể học được y.
Nếu mà không tìm được một người thầy đứng đắn, chỉ sợ sẽ bị lầm đường lạc lối.
Người thầy trước kia của cậu ta, sợ cũng chỉ là cái bao cỏ mà thôi.
“Không đến một tháng.”
Quan Chấn Nhạc: “...???!!!! Cậu nói cái gì cơ?”
Lúc này thì hay rồi, Tạ Minh Đồ bắt đầu vả mặt lại.
Không phải là học sinh trường y, mới đọc có mấy quyển sách y, mấy thứ đơn giản như vậy vừa học là biết, bắt mạch rất khó à? Vì sao tôi chỉ cần cầm nhẹ nhàng là biết được sự khác biệt trong đó…
Tô Hiểu Mạn: “...”
Hà tất phải tranh một miếng màn thầu này.
Kết quả sau đó không cần phải nói, Tô Hiểu Mạn cũng đoán ra được, trước đó Quan Chấn Nhạc nguyện lãng phí thời gian trên người anh, vốn là coi trọng anh, nổi lên tâm yêu kẻ tài, đương nhiên, Tô Hiểu Mạn suy đoán phần lớn nguyên nhân là bởi vì Tạ Minh Đồ đẹp trai.
Sau lại phát hiện Tạ Minh Đồ có đẹp trai, chẳng những không phải là khúc gỗ mục mà còn là thiên tài, bắt đầu mặt dàu mà quấn lấy Tạ Minh Đồ yêu cầu anh nhận mình làm thầy.
“Thằng nhãi ranh này y thuật của cậu đều do tôi dạy cậu không muốn bái tôi làm thầy thì bái ai?!”
“Cho dù hôm nay cậu không gọi tôi một tiếng thầy, thì tôi vẫn là thầy của cậu.”
“Vẫn là ông đây tuệ nhãn thức anh tài.”
…
Hai người một già một trẻ này bắt đầu truy đuổi đùa bỡn, Quan Chấn Nhạc đuổi theo anh muốn anh làm đồ đệ của mình, Tạ Minh Đồ thì lại trốn như tránh tà.
Tô Hiểu Mạn hỏi Tạ Minh Đồ vì sao lại kháng cự chuyện này như vậy, Tạ Minh Đồ hậm hực mà nói: “Không thích là không thích thôi.”
“Không muốn gọi là thầy.”