Tô Hiểu Mạn còn bắt Tạ Minh Đồ đọc sách cho bọn nhỏ nghe, đọc tất cả các loại sách, mấy sách gì mà nghiên cứu khoa học hàng không, sách y học còn có thực đơn chứa tình hữu nghị thầy trò gì đó, đúng vậy thầy Quan góp nhặt được không ít thư tịch và thực đơn mới lạ.
Cô hi vọng các con có thể được di truyền sự thông minh từ cha chúng, đặc biệt muốn di truyền năng lực đọc qua là không quên được của Tạ Minh Đồ.
Tuy nhiên Tô Hiểu Mạn cũng không ôm hy vọng quá lớn về điểm này, tuy rằng người ta hay nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng mà những thiên tài tuyệt thế trong lịch sử đó, con cái của bọn họ không nhất định so sánh được với bậc cha chú.
“Cho dù có ngu ngốc thì mẹ vẫn sẽ yêu các con.”
Hai đứa nhỏ này có thông minh hay không Tô Hiểu Mạn không biết, nhưng cô tự tin về con của cô và Tạ Minh Đồ sẽ có dung mạo không kém được, nếu không được di truyền chỉ số thông minh của cha chúng… Có đôi khi Tạ Cẩu Tử cũng rất khờ.
Lỡ như kế thừa sự khờ khạo của cha, chỉ sợ là đứa xinh đẹp nhưng ngu xuẩn.
Nghĩ đến đây Tô Hiểu Mạn vỗ lên trán mình một cái, thật đúng là một lần mang thai ngốc ba năm, sao cô có thể nghĩ như vậy về con mình chứ?
Con cô sinh ra khẳng định sẽ vừa thông minh vừa đáng yêu.
Đám hàng xóm ở tứ hợp viện bên cạnh cũng biết có một người đàn ông trung niên giỏi y thuật dọn vào nhà bọn họ ở, hình như là thầy thuốc Cốc ở trong ngõ Trường Nhạc, còn có chút thanh danh trong thành phố nhỏ này, lúc mà Tô Hiểu Mạn nghe được cái từ “thầy thuốc Cốc” còn hơi ngạc nhiên.
Chẳng phải thầy ấy họ Quan sao?
Tạ Minh Đồ nói bình thường lúc ông đi khám bệnh xem bệnh cho người ta, sẽ nói mình là thầy thuốc Cốc, Tô Hiểu Mạn nghe vậy thì gật gật đầu.
Có một lần cô tò mò hỏi thím Trương ở cách vách, hỏi bà ấy có biết cái tên Quan Chấn Nhạc này hay không, vốn Tô Hiểu Mạn tưởng mình sẽ không hỏi ra được cái gì, ai ngờ thím Trương lại nói cho cô biết.
“Đó chính là thần y mười mấy hai mươi năm trước rồi, hiện giờ chắc đã thành tiên rồi.”
, sau khi nói xong, thím Trương còn cảm thán một câu “ Thần y nafyy trị bệnh cứu người, lại chẳng thể khiến mình trường thọ.”
“Đã nhiều năm lắm rồi không có nghe qua cái tên này, chắc là đã qua đời rồi.”
“Nếu mà còn sống, chắc là tuổi cũng lớn lắm rồi.”
“Dù sao cũng là chuyện từ hai mươi năm trước rồi.”
“Sao vậy? Hiểu Mạn, cô nghe qua vị thần y họ Quan này à?”
Tô Hiểu Mạn: “....???”
“Không, cháu chỉ ngoài ý muốn nghe thấy người ta nói chuyện thôi.”
Hóa ra thầy Quan có tiếng từ rất sớm, truyền thuyết “Tiên y” đã trở thành quá khứ của ông rồi, hiện tại khoác cái vỏ bọc thầy thuốc Cốc bình thường mà thôi.
Hỏi vì sao lại gọi là thầy thuốc Cốc,, ông nói đây là năm đó ông xuất gia tu tiên xong lấy danh xưng là: Cốc Tuế.
“Có thể gọi tôi là Cốc Tuế đạo trưởng, ừm, không không không, hiện tại không còn như trước nữa.”
Quan Chấn Nhạc thổn thức nói: “Tiếc nuối duy nhất của tôi, là sau khi học hành xong không đi làm phép cho người ta được.”
“Đạo quán đã bị đơn vị của người ta chia thành phòng ở.”
“Trong đơn vị đó có ông bạn già mang ơn tôi, lưu giữ lại căn phòng năm đó của tôi, cũng không biết thời điểm nào có thể tới đó để hồi tưởng lại những năm trước…”
Tô Hiểu Mạn tò mò mà hỏi: “Thầy ơi, năm đó thầy ở cái đạo quán nào vậy ạ?”
Quan Chấn Nhạc trả lời tên.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, thầy ạ, thầy có khả năng chảng còn cơ hội đâu, hiện tại đó đã là phòng ở đơn vị người ta phân cho công nhân, sau này phòng của thầy có khả năng sẽ là cảnh đẹp của đại chúng đó.
về sau ngày nào cũng mở cửa cho người ta đi tham quan.
*
Khương Ninh Phong đi ra khỏi ga tàu hỏa thủ đô, lúc trước anh nhận được tin tức của mẹ, phải tới thủ đô thăm gia đình em út và em dâu, đứa em trai mới nhận về nhà này, anh vẫn chưa được gặp mặt chính thức.
Vốn anh đã đến đây từ sớm rồi, lại bị một việc trì hoãn, chuyện này anh vẫn chưa nói cho người trong nhà.
Chuyến này anh ấy tới thủ đô, không chỉ đi thăm em trai và em dâu còn có bà ngoại, mà còn tới tìm thầy để trị bệnh.
Tay trái Khương Ninh Phong bị thương, quân y trong đội nói với anh ấy, cho dù sau này có thể khôi phục lại được, cũng không thể hoạt động tự nhiên như bình thường được, đương nhiên là anh không thể tiếp thu đáp án này được, có thầy thuốc già chỉ điểm cho anh ấy, nói rằng có vị danh y rành việc này, nếu không ngại thì anh ấy đi tìm thử xem.
Thầy thuốc già không nói thêm gì, chỉ đi tới một đạo quán tìm người.
Sau khi thầy Quan chuyển tới sống cùng bọn họ, trong mắt đám hàng xóm, biến hóa lớn nhất của nhà bọn họ không phải là thứ khác, mà là hương thịt truyền ra càng nhiều, đám đàn ông đều là hít hương mà không nếm thịt nên không vui, Quan Chấn Nhạc rất thích ăn thịt, đặc biệt là món thịt vụn trộn mì ông nghiên cứu ra, cho dù là Tô Hiểu Mạn thì cũng có thể ăn hết một tô bự.
Tạ Minh Đồ lại càng không cần phải nói, số thịt vụ tích cóp ăn bảy ngày của Quan Chấn Nhạc, bị anh ăn một miếng hết tất.
Quan Chấn Nhạc líu lưỡi: “Cái thằng thùng cơm này!”
“Cậu ăn hết sạch thịt vụn tôi chế biến đặc biệt rồi?!!”
Tạ Minh Đồ nhướng mày: “Chính thầy bảo con ăn tùy ý.”
Quan Chấn Nhạc: “Xem ra tôi phải mang bàn tính ra mới được, tính xem để nuôi cậu thì đến tột cùng một tháng phải tốn bao nhiêu tiền.”
“Vợ cậu nuôi cậu không dễ dàng chút nào.”
Tạ Minh Đồ: “Con nuôi Mạn Mạn.”
Quan Chấn Nhạc: “Cậu cứ nuôi tốt cái bản thân cạu đi đã.”
“Ngày mai con và thầy cùng nhau khai trương đi.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Khai trương theo lời Quan Chấn Nhạc nói đó chính là làm nghề y rồi tích cóp phiếu gạo và phiếu thịt, thầy thuốc Cốc chuyên trị những bệnh nghiêm trọng nguy hiểm, có cút danh tiếng trong thành phố, trước kia mỗi tháng Quan Chấn Nhạc khai trương mấy ngày là đủ để bản thân ăn cả tháng, ngoài ra còn không ít người đã từng được chữa khỏi bệnh, ngày lễ ngày tết sẽ tặng ông chút lễ vật.
Ngày tháng của thầy Quan sống vô cùng dễ chịu, sẽ không dễ khai trương tí nào.
Lúc này Quan Chấn Nhạc có một trái tim nhân từ của người thầy, cho rằng phải nuôi thằng đệ cho tốt, người thầy như ông cũng phải chăm chỉ lên, đến khám bệnh tại nhà để kiếm tiền khám bệnh và phiếu gạo.
Không chỉ là vì để hai thầy trò có những ngày tháng ăn thịt thường xuyên, mà càng muốn mượn cớ này để rèn luyện cho học trò.
Thời gian Tạ Minh Đồ nhàn rỗi, lại bị bắt đi xem bệnh cùng Quan Chấn Nhạc, thời gian ở bên vợ lại ít đi một chút, may mắn là không có bớt đi quá nhiều.
Chò dù là Quan Chấn Nhạc đã chăm chỉ lên, thì ông vẫn lười biếng như cũ, nếu mấy bệnh nhỏ nhỏ bình thường mà tới tìm ông, căn bản là ông sẽ không thèm phải ứng, trực tiếp bảo người ta tới bệnh viện, loại phiếu thịt và phiếu gạo tầm thường này ông không muốn kiếm.
Ông là thần y có mục đích có lí do!
Cũng bởi vì mỗi lần chữa chỉ nhận mấy căn bệnh nguy hiểm và khó chữa, bởi vậy mỗi lần sau khi bọn họ chữa bệnh trở về, Tô Hiểu Mạn có thể được nghe những câu chuyện xưa kì kì quái quái, thật sự có rất nhiều những căn bệnh lạ, cũng có người giặt quần áo bị phai màu nhiễm đen bàn tay nên hoài nghi liệu có phải mình không sống được lâu nữa không khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Kiếp sống của thầy thuốc vô cùng thú vị.
Ở nhà Tô Hiểu Mạn cũng lật xem mấy quyển sách y, dò hỏi Quan Chấn Nhạc xem mình có thiên phú học y hay không, sau khi Quan Chấn Nhạc dạy cô hai lần để kiểm tra, lắc lắc đầu với cô, khiến cô hoàn toàn từ bỏ “yêu thích” học y.
—- căn bẳn chưa từng yêu thích.
Quan Chấn Nhạc muốn dạy Tạ Minh Đồ cách châm cứu, Tạ Minh Đồ đã sớm thuộc làu các vị trí của các huyệt vị, anh liền lấy châm thử cắm lên người mình, Tô Hiểu Mạn hoàn toàn không muốn thấy một màn này, mỗi lần Tạ Minh Đồ luyện cắm châm, cô sẽ tìm một chỗ ngồi tránh đi.
Bằng không sẽ khiến cô sinh ra những liên tưởng kì kì quái quái.
Thời tiết ấm dần lên, ngõ nhỏ không còn bị gió bắc tàn sát bừa bãi nữa, xuân đã về, trên mặt đất, trên các cành khô mọc đầy những mầm xanh, những đứa trẻ vốn rúc trong nhà trong sân, vui sướng chạy ra ngõ nhỏ đùa nghịch đuổi bắt với bạn bè, thỉnh thoảng còn có tiếng nhắc nhở của người lớn.
“Nhìn đường, cẩn thận bị ngã đấy!”