Cô con dâu cả Nhà bọn họ cũng là kẻ làm người khác đau đầu, ba ngày hai đầu muốn trợ cấp cho mấy anh em trong nhà mẹ đẻ, từ sau khi lão đại lấy vợ, cuộc sống này của bọn họ còn sống không bằng lúc trước.
Già trẻ nhà Tạ Thành Tông mang theo hai đứa con gái lúc này lại dễ chịu cực kỳ, lại không cần phiền cưới vợ cho con trai, còn không cần đề phòng con dâu liều mạng gửi tiền về cho mấy anh em nhà mẹ đẻ, gả con gái còn có thể đếm một số tiền, hai đứa con gái nhà cô ta gả ra ngoài, không chừng hai vợ chồng già càng thoải mái hơn nữa, thời buổi này con rể còn có thể bất hiếu bất kính với cha mẹ vợ được?
Hơn nữa Cát Hương Ngọc rõ ràng rất biết lo liệu, gia đình này càng ngày càng cơm ngon rượu say, lại không muốn giúp đỡ cả nhà anh cả, thật sự là không có nửa phần tình cảm anh em đáng nói.
“Ninh Phong, cháu tới thăm bà ngoại?” Tạ Trọng Khải xoa xoa tay chào hỏi với anh.
Ông ta muốn lừa gạt Khương Ninh Phong vài thứ.
Nhưng Khương Ninh Phong vì chuyện cái tay, vẫn chưa dám nói nhiều mấy câu với bà ngoại, sợ bà cụ lo lắng hoài nghi, cho nên anh cũng không ở nhà cậu ba lâu lắm.
Tạ Trọng Khải còn không có kịp nói ra mục đích thật sự của minh, Khương Ninh Phong đã như cái tên của anh vậy, quay lại như gió.
Tạ Trọng Khải: “……”
Thằng cháu ngoại cả này, tay tàn còn chạy nhanh như vậy.
Tạ Trọng Khải đuổi không kịp đứng ở phía sau.
Khương Ninh Phong đi tìm người ở một đạo quán, đạo quán kia đã thành nhà ở công nhân viên chức một đơn vị quốc doanh, Khương Ninh Phong hỏi thăm vị thần y kia, có người nói ông đã qua đời, có có thể đi tìm thầy thuốc Cốc ở ngõ nhỏ nào đó.
Bọn nhỏ trong đại viện đạo quán cãi cọ ầm ĩ, chạy nhảy xuyên qua các loại kiến trúc, lúc này đã là mười lăm mùng một, con có người trộm hóa vàng mã, trộm nói người như hắn chẳng xứng đứng ở chùa chiền, hắn tin phật không tin giáo/
Mong phật tổ ngàn vạn lần đừng vứt bỏ hắn.
Khương Ninh Phong nghĩ thầm đúng là nhân gian trăm sắc thái.
Sau khi đi hai dãy như vậy, không còn sớm nữa, Khương Ninh Phong về tới nhà thằng em trai, trước khi vào nhà còn gặp được một bà thím đeo tạp dề, mang vẻ mặt tò mò nhìn anh chằm chằm.
Thím Trương lại nhìn thấy người tới nhà họ Tạ ở cách vách.
Mấy ngày gần đây cặp vợ chồng son này luôn liên tục chiêu đãi khách, đồ ăn trong nhà nấu càng ngày càng thơm, thật phiền lòng.
Lần trước thì một người đàn ông trung niên tới, lúc này thì là một anh trai đẹp trai, còn không biết đã kết hôn hay chưa.
Khương Ninh Phong nhìn thấy ánh mắt của thím Trương, trong nháy mắt đã hiểu ra bà thím này nghĩ cái gì, trong lòng anh vừa động, nghĩ mấy bà thím lòng tràn đầy hiếu kì này như những kẻ mật thám, những chuyện khác có khả năng bà không nhớ được nhưng những văn kì dị sự khẳng định nhớ rất rõ ràng.
Vì thế anh hỏi thăm bà về vị thầy thuốc kia.
Quả nhiên thím Trương vừa nghe anh miêu tả, như nhớ tới chuyện gì đó: “Cậu nói vị thầy thuốc kia hả, là Quan thần y trước đây ư? Hiện tại phỏng chừng ông ấy đã quy tiên rồi.”
“... còn thầy thuốc Cốc, hiện tại đang ở nhà tiểu Tạ đó.”
Thầy Cốc ở nhà tiểu Tạ? Ở nhà em trai anh? Nhà em trai anh còn có người khác? Chỉ có một hậu nhân của ngự trù dạy thằng bé cách làm bếp?
Nhớ tới chuyện tối hôm qua Quan Chấn Nhạc hỏi, trong lòng Khương Ninh Phong nghi ngờ chẳng lẽ ông thật sự là đại phu? Chẳng phải ông nói bản thân mình là đầu bếp ư?
Trước đây Khương Ninh Phong suy đoán thầy Cốc này có khả năng là đồ đệ của Quan thần y, nhưng hiện tại em trai anh lại là đồ đệ của thầy Cốc, vị thần y này sẽ không trùng hợp, là sư tổ của em trai anh đâu nhỉ?
ANh tới tìm sư tổ của em trai mình để chữa bệnh?
Có lẽ có khả năng như thím Trương cách vách đã nói, sư tổ của em trai đã qua đời từ sớm.
Đẩy cửa ra đi vào trong sân viện, đám gà con lông tơ chạy lung tung trong viện bằng đôi chân ngắn nhỏ, vợ của em trai là Tô Hiểu Mạn đang ngồi trong sân ngắm gà con, Khương Ninh Phong hỏi: “Thầy của em trai là thầy thuốc Cốc?”Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này Tô Hiểu Mạn nghe anh hỏi như vậy, thấy cánh tay bị thương của anh cả, lại đột nhiên nhanh trí mà dò hỏi: “Anh cả, chẳng lẽ anh tới tìm thầy để chữa bệnh?”
“Đúng vậy.” Khương Ninh Phong cười cười, lúc này anh cũng chẳng lừa gạt làm gì nữa: “Vết thương trên tay anh có vấn đề, tương đối nghiêm trọng nên tới tìm thầy thuốc.”
“Trước đó anh gặp được thầy già, ông ấy nói tay anh tốt nhất nên tới thủ đô tìm một ông thầy thuốc, ông ấy nói vị thầy thuốc kia rất cổ quái, hình như đã sớm xuất gia làm đạo sĩ, lúc này chắc thành tiên rồi, còn lại một đồ đệ.”
Tô Hiểu Mạn: “...?”
Nhiều thầy thuốc xuất gia làm đạo sĩ như vậy ư?
“Nghe nói giống như thầy em vậy?”
Khương Ninh Phong: “Thím cách vách nói thầy của em trai là thầy thuốc Cốc?”
Lúc này Quan Chấn Nhạc không biết xông ra từ chỗ nào: “Đúng vậy, học y là chút sở thích cá nhân của tôi, ngày thường hay xem bệnh cho hàng xóm láng giềng.
“tay cậu muốn tôi xem giúp sao?”
Khương Ninh Phong lễ phép nói: “Thầy Cốc, thầy của thầy còn khỏe mạnh không?”
Quan Chấn Nhạc không thể hiểu được: “Tôi không bái thầy… Nếu những người đó đều tính là thầy tôi… thì tôi phải thay đổi thầy vài lần rồi… không đếm được, tôi học được không ít thứ từ những người khác…”
Tô Hiểu Mạn: “...” Những gì thầy trải qua phong phú phết.
Khương Ninh Phong: “Vậy sao? Vậy có phải có một vị thần y họ Quan tính tình cổ quái? Hàng xóm bên cạnh nói vị thần y này đã qua đời sớm rồi…”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Quan Chấn Nhạc: “Tính tình cổ quái?”
Khương Ninh Phong: “……? Thầy biết sao?”
Quan Chấn Nhạc: “Đó chính là tôi.”
Khương Ninh Phong: “????!!!!!!”
Tô Hiểu Mạn: “Này thật đúng là trùng hợp.”
“Thầy, mau nhìn xem tay của tôi đi!”
Quan Chấn Nhạc cự tuyệt: “Thầy thuốc tính tình cổ quái không xem tay cho người ta.”
“Là tôi có mắt không tròng ——”
“Là do đầu anh thiếu cây gân”
……
Hai người ngươi tới ta đi, Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên băng ghế, tiếp tục xem đám gà con lông xù của chính mình, vẫn là bọn nhãi ranh chọc tới mổ đi đuổi theo đùa giỡn càng đáng yêu hơn so với mấy người đàn ông.
Chờ đến khi Tạ Minh Đồ trở về, Quan Chấn Nhạc hứng thú bừng bừng mà lôi kéo Tạ Cẩu Tử, nói muốn dẫn anh đi xem một cái ca bệnh điển hình.
“Phải vậy không?” Tạ Minh Đồ cũng cảm thấy hứng thú đối với ca bệnh điển.
“Để cậu tự xuống tay với anh trai mình!!”
Tạ Minh Đồ: “!?”
Khương Ninh Phong: “Đau đau đau đau dừng tay dừng tay……”
“Em trai, có phải em làm nghề y không chứng nhận hay không?”
“i không phải em đi học nấu ăn sao?”
“Đây là tay của anh tay tay…… em cho rằng mình đang chọc củ cải?”
……
Tô Hiểu Mạn không có đi xem quá trình, n chỉ là một mình cô ngồi ở trong phòng nghe radio, ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được một chút động tĩnh.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Như vậy có thể gia tăng cảm tình hai anh em?
Khương đại ca thương còn phải trị liệu một hai tháng, nên anh ở lại bên này, phía trên phê duyệt cho anh nghỉ bệnh, dặn dò anh dưỡng cái tay bị thương cho tốt.
Tứ hợp viện nho nhỏ này của bọn họ lại chứa thêm một người đàn ông.
Cũng không có gì biến hóa lớn, chính là mỗi bữa phải nấu nhiều đồ ăn hơn, hai anh em đều ăn rất nhiều.
lần này Khương Ninh Phong đến mang không ít phiếu gạo phiếu thịt, còn có chút thực phẩm dinh dưỡng ở cục bưu chính, đều để Tạ Minh Đồ lấy về i, trừ bỏ hai vợ chồng Tạ Nhã Tri cho phiếu gạo phiếu thịt, còn có sữa bột sữa mạch nha ông bà nội gửi tới đây, cùng với rất nhiều đồ biển chị ba gửi.
trong nhà Tô Hiểu Mạn biết cô có thai, Liễu Thục Phượng mừng cực, hai vợ chồng bọn họ và vợ chồng anh cả, chuẩn bị không ít hàng khô nhà nông cho cô, anh hai anh ba cũng mang cho cô một đống lớn đồ bổ.
Không chỉ có như thế, còn có của anh cả Khương, anh bị thương, hiện giờ dưỡng bệnh ở thủ đô, còn có không ít anh em trong đơn vị và bạn bè gửi đồ tới ủi phẩm anh.
Mấy thứ này thật sự là quá nhiều, Tạ Minh Đồ đành phải lại mượn chiếc xe ba bánh, chạy hai ba lượt mới đem tất cả đồ vật trở về nhà hết được.
Khương Ninh Phong thấy em út nhà mình cưỡi xe ba bánh kéo một chồng lại một chồng đồ vật, thiếu chút nữa cười chết.