Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn thấy thế ở một bên xem diễn.
Mới đầu Khương Ninh Phong cho rằng mình phải mất thời gian rất lâu, mới có thể khiến cho Quan Chấn Nhạc đi cùng anh ta, nhưng mà Quan Chấn Nhạc vô cùng đơn giản đã đồng ý rồi.
Quan Chấn Nhạc muốn đi theo để xem náo nhiệt.
“Cháu không cho chú thấy ảnh chụp, chú còn không thể đi xem người thật sao?”
*
Tới ngày hẹn nhau gặp mặt hôm đó, Khương Ninh Phong sáng sớm tinh mơ đã dậy, vì che giấu cảm xúc khẩn trương kia của mình, anh ta còn đứng ở trong sân chăn gà, bên cạnh là âm thanh vịt nhỏ gà nhỏ đang mổ lá rau cải.
Tạ Minh Đồ ở bên cạnh giám sát anh ta, sợ anh ta làm thương tổn đến gà của Mạn Mạn nhà mình.
—— dù sao thì anh trai cũng không thể quan trọng bằng gà nhà mình được.
Đám gà con này đã dần dần bắt đầu lộ rõ giới tính, bên trong có sáu con gà mái nhỏ, cũng chính là gà mái, sau này sẽ đẻ trứng, nên phải chăm sóc thật tốt.
Khương Ninh Phong: “……”
Gà trong nhà chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với anh trai ruột sao?
Khương Ninh Phong cho ăn từ lúc nắng sớm mờ mờ đến khi mặt trời lên cao, Quan Chấn Nhạc- người dưỡng lão đi ra ngoài tản bộ lung tung một vòng cũng đã trở lại, chậm rì rì đun một chút nước ấm tắm, ngồi ở trước bàn cơm uống chén cháo làm ấm dạ dày.
Còn mời anh ta lại đây cùng nhau ăn: “Có muốn ăn một chén không?”
“Em trai cháu nấu đó.”
Khương Ninh Phong lắc đầu: “Cháu ăn rồi.”
Tô Hiểu Mạn bưng một đĩa màn thầu hấp lại đây cho bọn họ, lúc này bụng cô đã không nhỏ, ăn xong cơm sáng, Tạ Minh Đồ đỡ cô đi lại ở trong sân thêm một chút, hai người bọn họ cũng đi xong mấy vòng rồi, hai người Khương Ninh Phong và Quan Chấn Nhạc còn chưa ra khỏi nhà.
“Tại sao còn chưa ra khỏi nhà vậy?”
“Hẹn nhau vào giữa trưa.” Khương Ninh Phong nhìn thời gian, lúc này còn sớm, trời ơi, vì sao hôm nay lại dài như vậy chứ!
Đặc biệt là buổi sáng, thời gian này cũng quá dài rồi đó?
Tại sao hai người bọn họ lại chọn giờ giữa trưa này, đương nhiên là bởi vì chính ngọ dương khí mười phần, chư tà không xâm, gặp được người, chắc chắn cũng sẽ là người tốt.
Em dâu anh ta khen anh ta lớn lên thực dương cương, tráng kiện như nắng gắt, cho nên Khương Ninh lại càng cảm thấy nên xuất hiện vào lúc giữa trưa khi mặt trời lên.
Tô Hiểu Mạn: “…” chỉ sợ hai mặt trời xuất hiện cùng nhau, lại nóng cháy quá mức.
Tạ Minh Đồ: “……” Trời nóng chỉ khiến người ta sinh ra bực bội thôi.
Quan Chấn Nhạc: “……” Hai người gặp mặt còn ngại không đủ nóng sao?
Tạ Minh Đồ nấu một ấm trà lạnh, để cho hai người này uống một chén, Khương lúc này Ninh Phong và Quan Chấn Nhạc mới cùng nhau ra khỏi nhà.
*
Ngày hẹn nhau mong chờ mãi cũng đã đến, Dương Mẫn Thanh thức dậy rất sớm, thay đổi liên tục bảy tám bộ quần áo, lúc này mới quyết định được, cô ta tự mình trang điểm cẩn thận, sau khi vừa lòng mag soi gường mười phút mới ra khỏi nhà.
Khi cô ta ra khỏi nhà, cha mẹ còn tò mò mà dò hỏi vài câu: “Hôm nay có chuyện gì hả? Trang điểm xinh đẹp như vậy?”
Tim Dương Mẫn Thanh đập mạnh, rồi sau đó nói giọng tùy ý: “Con và mấy người Hiểu Hiểu ra ngoài chơi.”
Mẫu thân nói: “Đúng vậy, cũng nên tụ tập bạn bè nhiều một chút, lúc tuổi trẻ không đi chơi nhiều, chẳng lẽ còn phải chờ tới lúc đên tuổi này của cha mẹ mới đi ra ngoài chơi sao?”
“Con không thích ba mẹ giới thiệu đối tượng, vậy thì đi chơi nhiều gặp gỡ nhiều quen biết nhiều người trong ngành một chút, không biết chừng sẽ gặp được người mình thích.”
Cha Dương không đồng ý mà lắc đầu, ông ta buông tờ báo trong tay xuống, lúc này đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Ba nghe một người bạn cũ nói, Khương Ninh Phong mà lúc trước con nhắc đến cũng ở trong kinh, có muốn tìm người tạo cơ hội cho hai đứa gặp mặt một lần không.”
Mẹ Dương cảm thấy đây là một cơ hội tốt: “Mẫn Thanh, con cảm thấy thế nào?”
Dương Mẫn Thanh nghĩ thầm nếu là vào trước kia, có lẽ cô ta còn vui vẻ một chút, hiện giờ lại không có cách nào vui vẻ được.
“Mẹ à, con đi ra ngoài đã, lúc nào về thì nói sau đi.”
“Được rồi, con đi ra ngoài chơi đi.”
Dương Mẫn Thanh và Chu Hiểu Hiểu gặp nhau, cùng nhau đi thuê xe, chỗ các cô sang bên đó, còn phải tốn chút công sức, hai người ngồi xe điện đi, Chu Hiểu Hiểu thấy vẻ khẩn trương của cô ta thì cười một tiếng, trêu: “Cậu cũng đã khẩn trương đến mức này rồi? hay là chúng ta dẹp đường quay về nha?”
Dương Mẫn Thanh lắc đầu: “Như vậy làm sao được chứ?”
Chu Hiểu Hiểu thở dài một hơi: “Nếu không phải trước kia cậu cho anh ta xem ảnh rồi, không thì tớ còn có thể giả vờ thành cậu đi gặp anh ta một lần, thử xem anh ta là người như thế nào.”
“Cái chủ ý xấu xa gì vậy chứ?”
“Không thể làm loại chuyện khiến người ta hiểu lầm này được.”
……
Hai người nói chuyện rất nhanh đã đến nơi, cùng nhau xuống xe điện, lại đi thêm một đoạn mới đến cửa rạp chiếu phim, lúc này ở cửa rạp chiếu phim đã có không ít người, trên tay bọn họ còn cầm vé xem phim, như vậy nói lên cũng sắp đến giờ chiếu phim rồi..
Ở cửa có hơi nhiều người đang đứng với nhau.
Đột nhiên Dương Mẫn Thanh có chút hối hận không nên hẹn với “Phong” gặp mặt ở cửa rạp chiếu phim, nhiều người qua đường như vậy, rốt cuộc người nào mới là anh ta chứ?
Cái tên “Phong” thiếu tinh tế kia cũng không nói mình sẽ mặc đồ như thế nào mà xuất hiện.
Dương Mẫn Thanh lúc ấy cảm thấy đối phương đã nhìn thấy ảnh chụp của mình, không có khả năng không nhận ra cô, cho nên cũng không giao hẹn thêm điều gì khác.
Như thế rất tốt.
Làm không rõ rốt cuộc người ở đâu?
Chu Hiểu Hiểu băn khoăn: “Thanh thanh, cậu nói liệu người đã tới chưa?”
Chu Hiểu Hiểu nỗ lực tìm người đàn ông có diện mạo văn nhã tú nhã trong đám người, còn tìm những người đã cố ý trang điểm, nhưng mà…
Thời buổi này người đi đến rạp chiếu phim để xem phim, hầu hết đều là những đôi yêu nhai, ra tới nói đối tượng xem điện ảnh nam nhân, tựa hồ đều trang điểm có điểm bất đồng với người qua đường tao bao.
Chu Hiểu Hiểu: “……”
Phóng mắt nhìn thấy, hình như có rất nhiều người đều có khả năng là bạn qua thư của Thanh Thanh.
Dương Mẫn Thanh cũng ngây ngẩn cả người: “……”
Đúng là giống như mò kim đáy bể?
Cô đành phải lôi kéo Chu Hiểu Hiểu đứng ở một góc tương đối dễ nhìn thấy, chờ đợi “Phong” chủ động đến tìm cô.
Chỉ tiếc hai người bọn cô đứng chờ một lúc, không chờ được người mà mình muốn chờ, trái lại còn gặp được vài chàng trai muốn tiếp cận, khiến cho Dương Mẫn Thanh đang hồi hộp ngẩn ra sửng sốt, cho rằng người này phải, cuối cùng lại không phải.
Chu Hiểu Hiểu không lời gì để nói: “…… Ba chàng trai vừa nãy cũng rất giống “phong” mà cậu miêu tả.”
Nhưng cố tình tất cả đều không phải.
Dương Mẫn Thanh cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô đều bắt đầu có chút chết lặng, nghĩ thầm một người đàn ông chẳng lẽ còn đến trễ? Cô cúi đầu nhìn thời gian một chút, thì ra còn chưa tới thời gian hai người hẹn nhau, vì thế Dương Mẫn Thanh quay đầu nói với Chu Hiểu Hiểu: “Tại chúng ta tới quá sớm.”
Lúc này thời gian chiếu phim cũng đã tới, người vây quanh ở ngoài cửa cũng trở nên ít đi rất nhiều, hai người Dương Mẫn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà, lúc này đột nhiên lại có một người đàn ông trung tuổi để râu cá trê đi tới trước mặt hai người Dương Mẫn Thanh.
Dương Mẫn Thanh và Chu Hiểu Hiểu cho rằng chú trung tuổi này muốn tìm hai người các cô để xin giúp đỡ, ai biết ông ta vừa mở miệng lại là: “Cô chính là ‘ thanh ’ phải không?”
Hai người Dương Mẫn Thanh và Chu Hiểu Hiểu nhất thời trợn tròn mắt, hai người bọn cô đồng thời trợn to mắt nhìn người đàn ông râu cá trê trước mặt này.
Đây đây đây đây…… đây chẳng lẽ là “Phong”?
Sau đầu Dương Mẫn Thanh giống như bị người ta gõ một gậy, vang lên ong ong ong, cô nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà lúc trước “phong” vẫn luôn không chịu đồng ý gặp cô sao?
Bạn qua thư nói chuyện với cô ba năm, bạn qua thư tính cách ánh sáng sủa tích cực, thế mà lại là là một ông già?!!
Chu Hiểu Hiểu suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, kết quả như vậy, cho dù thế nào cô ta cũng chưa từng nghĩ đến.
Mệt cho cô lúc trước còn lo lắng vài ngày cho Mẫn Thanh, lo lắng cái người đàn ông kia là người lừa tài lừa sắc lừa hôn, cho nên mới phải thần thần bí bí, kết quả anh ta thế mà lại là…… Một người đàn ông trung niên giả dạng.