Lâm Văn Hoa quen biết mấy người bạn ở Cảng Thành, đề cử bọn họ cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn liên hệ thử, còn tặng qua đó không ít sản phẩm của Uyển Hề, mà bên kia cũng giới thiệu cho cô mấy nhân tài văn chương ở Cảng Thành, gửi cho cô mấy phần bản thảo.
Tô Hiểu Mạn dẫn người tới cho Triệu Thanh Thanh,, để cô ta liên hệ với bên kia, người thích ăn dưa và làm bạn qua thư từ như Triệu Thanh Thanh, nghe nói hiện tại đã phát triển thành bạn qua internet.
Cô cũng sáng lập một chuyên mục đề cử thư từ bạn bè ở trên tạp chí, lại rất được hoan nghênh.
Thứ đáng giá nhắc tới đó là, lần trước Đinh Trường Khải chụp ảnh bìa cho tạp chí Uyển Hề, không có kí tên, sau này có một vị đạo diễn ở Cảng thành tìm thấy tạp chí của bọn họ, dò hỏi người kia là ai, nói là khí chất rất thích hợp với một nhân vật trong bộ phim điện ảnh mới của ông ta.
Triệu Thanh Thanh liên hệ với đạo diễn kia, nhớ tới Đinh Trường Khải trong hiện thực. cứng họng cạn lời, nhưng mà vị đạo diễn này lại đặc biệt thưởng thức hắn, nói là muốn nhìn thấy Đinh Trường Khải.
Cô ta đưa địa chỉ và phương thức liên hệ cho đạo diễn, sau cũng không biết đạo diễn thôi miên Đinh Trường Khải kiểu gì, người này đi cùng ông ta tới Cảng Thành đóng phim điện ảnh.
Lúc mà Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh nhắc tới chuyện này, vẻ mặt vẫn cứ thổn thức: “... Cô nói xem có phải ánh mắt đạo diễn có vấn đề hay không thế?”
Nhìn bìa tạp chí của bọn họ, nói Đinh Trường Khải có khí chất rất thích hợp phim điện ảnh mới của bọn họ, nhưng mà Đinh Trường Khải trong hiện thực có cái khí chất đó hay sao?
Rõ ràng có đâu chứ?
Thế mà cũng được?
Anh trai bị cô ta chụp mấy tấm ảnh đã mặt đỏ tới mang tai mà lại muốn đi đóng phim điện ảnh ư??!!
Triệu Thanh Thanh: “Đời này của tôi chưa từng thấy chuyện nào như vậy!”
“Nhất định tôi phải đợi xem anh ta diễn là nhân vật gì mới được. Cô nói xem có khả năng anh Ta Diễn nhân vật gì nhỉ?”
“Hình như là bài bạc linh tinh.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Chắc không phải là lão đại gì đó đâu nhỉ.
Cũng thật hiếm lạ.
Tô Hiểu Mạn kiến nghị: “Cô có thể cho anh ta làm bìa mặt mấy quyển tạp chí được đó, lỡ đâu về sau anh ta nổi tiếng hơn, thành minh tinh thì sao?”
Nói không chừng tạp chí Uyển Hề của bọn họ có thể nghênh đón được một đợt gió mới.
Thanh Thanh cười ha ha: “Nếu sau này anh ta thành danh, lại kéo anh ta tới chụp ảnh cho tạp chí của chúng ta.”
“Hy vọng anh ta có thể thành danh.” Lúc Triệu Thanh Thanh nghĩ như vậy, nhưng lại không ôm hy bọn quá lớn.
Anh trai làm ở nhà xưởng này thật sự có thể diễn được hay sao?
Tới chụp bức ảnh hắn đã thẹn thùng đỏ mặt như vậy thì có thể diễn cái gì được đây?
Triệu Thanh Thanh nói thầm ở trong lòng: “Cô nói xem chúng ta có nên giúp anh ta hay không?”
“Tôi muốn đi tìm mấy người bạn biết diễn kịch, kiếm chút kinh nghiệm thôi, tốt xấu gì cũng đi ra từ tạp chí Uyển Hề của chúng ta, ngàn vạn lần không thể để bị đạo diễn trả về được.
“Tôi dạy anh Ta Diễn như thế nào, chờ sau này nếu anh ta nổi lên, sẽ tới chụp quảng cáo cho chúng ta, chụp bìa mặt cho chúng ta.”
…
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, lại không nói gì cả, cô nghĩ thầm đã tới lúc con chồn Triệu Thanh Thanh ăn dưa rồi.
Cô gái Triệu Thanh Thanh này có chút không thích hợp.
Nhiệt tình với anh trai kia như vậy, chắc về sau không khéo mà bồi cả chính mình vào mất thôi.
Xong việc đám Triệu Thanh Thanh, Tô Hiểu Mạn là Liễu Phiên Nhiên nói về cái đề tài này, Liễu Phiên Nhiên đồng ý, cô ấy cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
“Có đôi khi tình cảm chính là tới từ ngoài ý muốn.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem đi.”
*
Sau khi tới giữa hè rồi, đội nghiên cứu phát minh của Uyển Hề ra hai sản phẩm đó là sữa rửa mặt và phun dưỡng ẩm và bắt đầu cho vào sản xuất. Đây là bộ mỹ phẩn dưỡng da thứ nhất của nhãn hiệu bọn họ, người mua nửa tin nửa ngờ, đám Tô Hiểu Mạn cũng không làm tuyên truyền quá lớn về mỹ phẩm dưỡng da này.
Loại đồ như mỹ phẩn dưỡng da này, tự biên tự diễn tự khen rồi tuyên truyền khắp nơi, có khi còn làm cho người khác thấy phản cảm.
Dùng tốt thì chính là dùng tốt thôi, mà dùng không tốt thì chính là dùng không tốt, mỹ phẩm dưỡng da hợp với da của chính mình thì đương nhiên là sẽ quay lại mua.
Uyển Hề tuyên truyền chủ yếu là ở mấy đồ trang điểm như kem nền, phấn tán, kẻ mắt, má hồng linh tinh, kem nền có hai loại, một loại là để da trông trong suốt sáng bóng, một loại là để che khuyết điểm, đều có bốn tới năm loại màu sắc không giống nhau.
《 Uyển Hề 》có số văn lớn viết về làm đẹp và trang điểm, hiện giờ các cô gái trên đường, không chỉ có mặc những bộ váy xinh đẹp diễm lệ, mà còn có trang dung tinh xảo, sắc thái của thành phố rực rỡ hẳn lên.
Hiện giờ trên cả nước đã có mười sáu thành phố dựng lên quầy bán mỹ phẩm của Uyển Hề, mọi người nghị luận sôi nổi, không chỉ có váy đỏ xinh đẹp, mà con có trang dung mỹ lệ động lòng người.
Trên báo chí còn đưa tin không ít về chuyện này.
“Tôi mua loại phấn nên sáng da này, dùng tốt lắm, làn da lập tức thành trắng hơn rất nhiều, mấu chốt là còn không thấy được trên mặt tôi dặm phấn, ngày hôm qua anh trai tôi nhìn thấy còn giật nảy mình.”
“Anh ấy nói trước kia anh ấy không nghĩ tới tôi lại xinh đẹp tới như vậy.”
“Loại che khuyết điểm mới dùng tốt cơ, sau khi trang điểm xong, tôi cảm thấy chính mình là minh tinh điện ảnh.”
“Má hồng của Uyển Hề mới thật sự xinh đẹp, trước kia tôi cho rằng dùng má hồng mặt sẽ biến thành mông con khỉ, không nghĩ tới nó lại hồng nhợt nhạt như thế này, hồng nhuận lại tự nhiên, cảm giác có vè mình thêm sắc khí động lòng người.”
Đồ trang điểm Uyển Hề bán chạy, doanh số của mỹ phẩm dưỡng da cũng tăng mạnh vô cùng, Tô Hiểu Mạn cho những người trong đoàn đội nghiên cứu phats minh một số tiền thưởng kếch xù, còn thưởng cho đại lão sau màn nhà bọn họ một nụ hôn triền miên.
Nếu không phải đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ ra sức, nói không chừng không thể ra được thành quả nhanh như vậy.
“Lại mua cho anh chiếc xe nữa, ăn thêm một phần cơm mềm?”
Hiện giờ Tạ Minh Đồ coi xe là bảo bối, tới rửa xe cũng chính tay anh làm, cứ có thời gian rảnh rỗi, sẽ lái xe ra ngoài mang cô và con cái đi hóng gió. hai đứa trẻ đi hóng gió vài lần thì không có hứng thú nữa,
Dù sao thì cha cũng chẳng ném tay lái cho chúng nó chơi.
Chỉ ngồi phía sau để ngắm phong cảnh, có gì vui đâu chứ?
Không đi!
Tạ Minh Đồ cũng chỉ có thể đưa vợ mình đi hóng gió, tính tình Tô Hiểu Mạn rất tốt mà đi cùng với anh, hai vợ chồng thường thường nói chuyện vài câu, hương thụ thời gian yên tĩnh khó có được này.
“Tạm thời ăn một phần cơm mềm là đủ rồi.”
Tạ Minh Đồ cũng yêu chiếc xe vẫn còn ở tuần trăng mật này, tạm thời không có hứng thú đổi xe mới, Tô Hiểu Mạn thấy anh yêu sâu đậm chiếc xe của chính mình như vậy, nhớ tới một người vợ khác của đàn ông chính là chiếc xe của anh ta không khỏi có chút ghen tuông.
“Có phải anh xem cái xe còn quan trọng hơn cả em hay không?”
Tạ Cẩu Tử sửng sốt: “Cái gì?!”
Tô Hiểu Mạn đá vào đùi anh một cái: “Có phải anh xem nó là cô vợ bé của anh hay không vậy?”
Tạ Minh Đồ cảm thấy bản thân mình thật là oan uổng: “Mạn Mạn, vì sao em lại nghĩ như vậy?”
Tô Hiểu Mạn bắt đầu tiến hành chỉ trích vô cớ: “Anh xem anh bắt đầu coi nó thành bảo bối thành cái dạng gì rồi?”
“mới gần đây còn tự tay tắm rửa cho nó nữa.”
Tạ Minh Đồ cười ôm cô vào trong ngực, ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Thật ra anh cũng muốn tắm rửa cho cô vợ thân ái của anh, nhưng đến lúc đó em đừng mắng anh nha, thậm chí có khi em còn đánh cả anh.”
“Đánh cũng chỉ có anh.”
“ANh chỉ có một người vợ là Mạn Mạn.”
*
Tới mùa hè, tạp chí mà Liễu Phiên Nhiên chuẩn bị đã lâu tên 《 Mạn Thảo 》bắt đầu được phát hành, mấy tháng vừa qua, đám nguwoif Liễu Phiên Nhiên liên hệ không ít người xin bản thảo, cô ấy thu được một lượng lớn bản thảo các câu chuyện xưa rất hay, ngay cả Tô Hiểu Mạn nhìn cũng không khỏi bị xa vào trong đó.
Liễu Phiên Nhiên cũng tự mình chắp bút, viết hai câu chuyện xưa dài, trong đó có một bộ là chuyện tình cảm nam nữ, mà còn một bộ khác là một bộ tiểu thuyết ngôn tình tiên hiệp mà cô ấy đã thảo luận với Tô Hiểu Mạn.