Nhắc tới quá khứ, Tô Hiểu Mạn cảm thấy ngọt ngào, lại cảm thấy chua xót, nghĩ đến tên này, anh đã từng dính vào bên người cô, gọi cô là Mạn Mạn, khi muốn làm lành với cô. Không như trước đây, bây giờ cô rất ít được gọi là Mạn Mạn, hay gọi là vợ yêu. Bây giờ khi về đến nhà, các con đã lao vào vòng tay của cha khi chưa kịp ôm cô.
Cô chỉ có thể cười nhìn ba người bọn họ, sau đó từ trong tay ôm lấy một đứa trẻ, người đàn ông ôm eo cô, ba người cùng bước vào nhà.
……
Đã bảy năm qua đi, bọn họ đã là cha mẹ của hai đứa nhỏ, mối quan hệ dường như đã phai nhạt tình cảm mặn nồng ban đầu, không còn mãnh liệt, và đã trở thành một thứ nước loãng.
Những câu chuyện nói mỗi ngày, đại bộ phận cũng là về chuyện con cái…… Phải chăng khi đến thời điểm này, tình yêu đôi lứa đã biến thành tình cảm gia đình và thói quen?
Nhớ lại trong trí nhớ người, Tô Tiểu Mạt không khỏi bắt đầu nghi ngờ mình đã là một người vợ tồi.
Một khi nghĩ về chuyện này, người giống như sắp phát điên lên, Tô Tiểu Mạn tâm trạng trầm xuống, nửa đêm không ngủ được, Tạ Minh Đồ ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi cô: " Mạn Mạn, có chuyện gì vậy? "
“Buồn quá……” Tô Hiểu Mạn vùi mình trong vòng tay của Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ lập tức ngồi dậy, bật đèn lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em cảm thấy anh không còn yêu em nữa.”
Tạ Minh Đồ: “???!!!!”
Tô Hiểu Mạn: “Anh có cảm thấy tình yêu hai chúng ta đã biến mất, chuyển thành quan hệ gia đình không?”
“Sau khi có con, chúng ta càng giống là người nhà, mà không phải người yêu.”
“Không có tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng.”
“Anh có thể hay không cảm thấy chúng ta hai người hôn môi, như uống nước giống nhau làm người cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.”
Nghe được lời nói của cô, Tạ Minh Đồ mặt đen như đáy nồi, đè Tô Tiểu Mạn xuống dưới, nghiến răng nghiến lợi: "Anh không yêu em nữa? Ai nói vậy?"
“Em chẳng lẽ không thấy tiểu thuyết anh viết sao?”
Tô Tiểu Mạn nín thở, "Chỉ vì nhìn thấy, em cho rằng anh đã thay đổi. Không còn yêu em như trước."
“Anh thay đổi? Anh mỗi ngày cùng em thổ lộ, em nói anh thay đổi?”
“Không có tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng? Hả? Hiện tại anh đối với em là cái gì?”
“Cùng ta hôn môi như là uống nước sôi để nguội giống nhau?”
Tô Tiểu Mạn cố hết sức đẩy anh ra, vẫn là cố chấp trong lòng suy nghĩ: "Dù sao anh cũng đã thay đổi, có thể nói hai chúng ta mấy ngày nay không có làm, đúng không?"
“Hơn nửa tháng đi.” Tô Hiểu Mạn hừ vài tiếng, “Dù sao anh đối với em không còn tình cảm mãnh liệt, chúng ta ở bên nhau giống là buộc anh nộp lên phần ăn.”
“Tô Hiểu Mạn, bản lĩnh trả đũa anh xem đủ rồi.” Tạ Minh Đồ dán ở cô bên tai nhắc nhở nàng: “Em còn nhớ rõ lời mười ba ngày trước không?”
Tô Hiểu Mạn che lỗ tai: “Em nói cái gì?”
“Em mỗi ngày quấn lấy anh muốn bản thảo, anh nói ra vài yêu cầu, đã qua chưa được mấy ngày, em nói anh thật quá đáng, nói ăn không tiêu, muốn anh ăn chay nửa tháng?”
……
Tô Tiểu Mạn vừa mới đọc xong một cuốn sách trăm ngàn chữ, trong đầu cô nhất thời vẫn chìm đắm trong cốt truyện và kí ức quá khứ, thay vào đó cô đã quên mất những gì đã xảy ra trong tháng này, bây giờ cô chợt nghĩ lại và phát hiện ra hơn một nửa. một tháng trước, dường như cô đã nói điều này...
Tô Hiểu Mạn: “……”
“Rốt cuộc là em buộc anh nộp lên phần ăn, hay vẫn là anh chủ động nộp lên, em không chịu nhận?”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Tô Tiểu Mạt lăn lộn, lăn xuống giường quấn lấy chăn che người, vừa che mặt vừa giả vờ chết.
Người đàn ông phía sau mạnh tay lôi cô ra, yêu cầu giao ra phần ăn công khai.
Như để bù đắp hết món nợ mấy ngày qua.
Ngày hôm sau, cô còn chưa hoàn hồn, ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy, đã bị Tạ Minh Đồ bắt gặp, đè cô lên tủ, hôn một hồi lâu: “Cùng anh hôn môi giống như nước sôi để nguội?”
Tô Tiểu Mạn thậm chí không thể đứng yên, khóc nức nở không nói được lời nào.
Liền thu mấy ngày, Tô Hiểu Mạn phát hiện chính mình chính là không ốm mà rên.
Người đàn ông chó này quá chó má.
Sau khi người đàn ông hôn xong còn cố ý cho cô xem cảnh hôn mà anh viết, Tô Hiểu Mạn xem xong cảm giác lúc đó thật không thể diễn tả được.
Tức giận và xấu hổ.
Cô chỉ có thể cố gắng xóa chúng khỏi văn bản và giữ chúng trong rương kho báu của mình.
Tô Hiểu Mạn lúc này một điều ước.
Cô hy vọng Tiểu Thố dừng bút.Dừng bút là tuyệt đối sẽ không thể xảy ra, Tạ Cẩu Tử đã viết văn thành nghiện rồi.
Tô Hiểu Mạn không ngăn cản được con thỏ điên cuồng này.
Chỉ có thể tùy ý anh ấy tiếp tục viết, cố tình anh chàng này còn nhận được yêu thích của người đọc, phù hợp với cả nam nữ hay già trẻ, nói cách hành văn tốt, logic chặt chẽ, chẳng sợ tình cảm ngắn nhưng cũng không kéo chân sau.
Tác giả Tiểu Thố nổi tiếng khắp toàn quốc
Cùng Tiểu Thố cùng nhau nổi tiếng, còn có 《 Mao Sơn đạo sĩ tân truyện 》 tiểu đạo trưởng thật, cùng với viết tiên hiệp bước nhạc.
Tất nhiên, nổi tiếng nhất vẫn là Tiểu Thố.
Bởi những gì anh viết là cốt truyện khoa học viễn tưởng giữa các vì sao hiếm có ở Trung Quốc, hợp thời và mang lại cảm xúc kích thích lớn, ngoài ra anh còn làm thỏa mãn trái tim thiếu nữ của nhiều người.
Những cuốn tiểu thuyết lãng mạn ngày nay rất phổ biến, mang đậm chất tàn bạo và lãng mạn. Nam chính cạnh tranh với những kẻ cặn bã, và nhiều hiểu lầm khác nhau nối tiếp nhau. Nữ chính ngây thơ, tốt bụng và trong sáng, đau khổ và sai lầm. Lời cuối cùng là "tha thứ".
Mà nhân vật nam chính của Tiểu Thố đối với nữ chính xem như là thâm tình, tận tâm và nghiêm túc, thậm chí có thể được coi là một con chó con. Anh cũng đặc biệt thích viết về vết thương của nam chính, và nữ chính nhặt được. Nam chính bị thương nhỏ yếu và quan tâm hắn, hoặc là vô tình làm cho hắn bị thương thêm, trước mặt nữ chính là một con thỏ yếu ớt thường xuyên bị thương, bên ngoài là một con thỏ ngày ngày...…… Cốt truyện lôi sảng.
Nữ chính của Tiểu Thố cũng không phải hình tượng phụ nữ truyền thống, ở thời đại tinh tế, cô ấy có một sự nghiệp thành công, xinh đẹp, giàu có và có kinh nghiệm sống bí ẩn. Cô ấy xinh đẹp và bí ẩn, điều đó khiến mọi người muốn khám phá.
……
Nhiều người khao khát một tình yêu xứng đôi vừa lứa, tất nhiên cũng có không ít thuyết âm mưu, rõ ràng nam nữ chính không đơn giản như thể hiện trên bề mặt, khi nam chính nhìn thấy nữ chính, con người thay đổi. Để lợi dụng người phụ nữ xinh đẹp giàu có trước mặt này, thu lợi lớn hơn; còn nữ chính thì không còn trong trắng với nam chính, có lẽ vì đã quá ham tài năng của nam chính mà cố gắng tận dụng nó để cho cô ấy làm những việc của bản thân và cho sự nghiệp của chính cô ấy. Thống trị các ngôi sao.
Tạ Minh Đồ rất tức giận khi nhìn thấy “ m mưu luận” của người đọc, Tô Hiểu Mạn cố tình cho anh ấy xem thật nhiều: “Anh xem đi, anh có muốn sửa lại không, hay là cứ viết như những gì đọc giả nói đi.”
“Em cảm thấy như vậy có thể gia tăng nội hàm của văn chương.” Tô Hiểu Mạn làm mặt quỷ, nói một cách nghiêm trang.
“Em ——” Tạ Minh Đồ thật sự tức giận, anh đem Tô Hiểu Mạn ấn ở trong lòng ngực, hung hăng tát ở trên mông cô ba cái.
Tô Hiểu Mạn cắn môi, lại thẹn lại giận, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Tạ Minh Đồ, đá vào bắp chân anh, tức giận giả vờ chạy ra khỏi phòng làm việc.
Cô bước đến cửa phòng làm việc, quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế không hề đứng dậy đuổi theo cô, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Anh ngồi thẳng trên băng ghế gỗ, mặc một chiếc áo len màu nâu đơn giản, quần tây đen, giày da ngắn, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nhập khẩu, dây đeo rộng màu đen, mặt số vuông màu bạc, và một ánh sáng chói lọi phản chiếu trong khoảng cách, bổ sung cho chiếc nhẫn kim cương cắt bằng ngọc lục bảo mà anh đang đeo.
25 tuổi Tạ Minh Đồ, dung mạo vẫn đẹp trai như trước, nhưng đã sớm hoàn toàn bỏ đi khuôn mặt non nớt tuổi mười tám - mười chín, khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng, đôi lông mày kiếm, chân mày hơi nhíu lại, che giấu sự tức giận.
Lời nói của Tô Hiểu Mạn, thật sự làm anh tức giận.
Tô Hiểu Mạn trong lòng cảm thấy có chút chột dạ, cô đem cửa phòng đóng lại, quay đầu tới chỗ người đàn ông, ngồi ở trên đùi anh, mở miệng hỏi: “Anh thật đang tức giận sao?”
Tạ Minh Đồ đưa tay nhéo mặt người phụ nữ đang ngồi trong lòng ngực mình, thấy người phụ nữ đang nhìn mình một cách vô tội, như thể cô không biết mình đã làm gì sai.
Mái tóc đen dài mềm mại ngang lưng ngày xưa đã được uốn thành tóc xoăn, không còn là bím tóc đen dài gọn gàng nữa, mà là hai lọn tóc hai bên thái dương được tết ra sau đầu. Băng đô kim cương giống như của con gái, mái tóc xoăn buông nhẹ trên vai.