Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 547.5 - Chương 547.548

Thế là cô mỉm cười, vẫy tay với Tạ Minh Đồ: "Đừng có đứng xụ mặt ở cửa dọa người nữa, trước kia anh cũng không đến mức như vậy."

Tạ Minh Đồ đi tới ôm cô vào trong lòng: "Anh đứng ở cửa ra vào đã hơn nửa ngày, em không nhìn thấy hả?"

Tô Hiểu Mạn bật cười: "Ai bảo anh xuất quỷ nhập thần, im hơi lặng tiếng, ba ngàn chữ hôm nay viết xong hết rồi à?"

Tạ Minh Đồ véo má cô: "Em nhớ cái gì mà Vương Lượng, Tiết Khương, cũng không nhớ đến anh."

Tô Hiểu Mạn chậc một tiếng: "Mùi chua thật nồng nha, em muốn gọi tiểu Nghiên với Dao Dao đến đây, để cho bọn chúng nhìn ba ba ăn dấm."

"Chúng ta cũng là vợ chồng già bao nhiêu năm rồi, còn không cho phép em thích một nam MC sao?"

Tạ Minh Đồ khẽ hừ một tiếng: "Không cho phép."

"Được được được, anh cứ chua đi, chua nữa đi."

Tạ Minh Đồ hôn một cái trên mặt cô: "Đến một ngày nào đó anh không chua nữa thì lúc đó Mạn Mạn em mới phải lo lắng đó."

"Anh nói đúng." Tô Hiểu Mạn cười: "Tổ chức cho phép anh làm bình dấm chua."

"Đêm nay nhà chúng ta ăn sủi cảo, đúng lúc thiếu dấm."

Không bao lâu sau khi bàn chuyện hợp tác với đài phát thanh xong, đài phát thanh Phương Đông đẩy ra một chuyên mục Vương Lượng kể chuyện xưa vào ban ngày, không bao lâu sau chuyên mục này đã thành chủ đề bàn luận của khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Bây giờ radio cũng không phải là đồ vật hiếm có nữa, không ít nhà đều có, bên trong các loại cửa hàng nhỏ bên đường cũng có, không ít người mở cửa hàng, ban ngày chăm sóc cửa hàng một mình sẽ bày một chiếc radio ở cửa để nghe tiết mục trên đài giải buồn.

Bước vào bên trong từng cái cửa hàng, cũng không cần vào đến bên trong, đi dạo ở một con đường, khắp nơi đều vang tiếng nói của MC Vương Lượng, đang đoc cùng một quyển chuyện xưa.

Đám người đi mua sắm, vốn không có ý đi nghe chuyện xưa của MC kể, bạn đi vào một cửa hàng ở Nại Hà, mới ra ngoài, chưa đến mấy bước chân đi đến một cửa hàng khác, chuyện xưa ở bên trong radio còn chưa kể xong, vừa lúc lại có thể tiếp tục nghe.

"A, để nghe nốt đoạn này đã."

"Hôm nay tớ phải vội đi mua đồ đó, chúng ta đi ra ngoài nhanh đi."

"Cậu gấp cái gì, nghe xong đoạn này đã rồi đi..."

...

Tô Hiểu Mạn đi tuần tra nhà máy rượu đỏ, trên đường về trên đường mua hai cân hạt dưa, vừa đi vào trong ngõ đã nghe thấy tiếng radio từ nhà nào truyền tới, MC Vương Lượng đang đọc tiểu thuyết, đúng lúc lại là tiểu thuyết « tinh không » mà Tạ Minh Đồ viết.

Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ về mẩu truyện này, nhưng trên đường vẫn muốn nghe hết cả đoạn, lúc này Tô Hiểu Mạn vẫn dán góc tường đi, nghiêm túc lắng nghe âm thanh đọc diễn cảm truyền tới từ radio trong viện.

Đẩy cổng nhà mình ra, Tô Hiểu Mạn về đến nhà cũng đúng lúc mấy người nhà bọn họ cũng đang nghe radio.

"Tại kia chớp mắt nháy mắt..."

Ông nội Khương và bà nội Khương với Quan sư phụ đang vây quanh bên cạnh chiếc radio, vừa nghe vừa cau mày, trong miệng lại còn đang bình luận: "Tiếng nói của chàng trai này nghe êm tai ghê."

"Đúng vậy đúng vậy, cùng những cái kia hát Bình thư hát hí khúc không giống, giọng đọc của anh ta giống như đang đọc tin tức vậy."

"Nghe êm tai thì đúng là êm tai, nhưng mà chưa đủ diễn cảm."

"Ông nghe đi, vừa rồi khi đại nguyên soái tinh tế nói chuyện, tiếng nói ấy nên sục sôi một chút."

...

Tô Hiểu Mạn nhìn thấy ba người bọn họ tỏ ra vẻ ghét bỏ, nhưng thân thể lại rất thành thật vây quanh radio, nghe gần nửa ngày, cũng không có ai muốn đổi tiết mục.

Cô đổ hạt dưa vào trong mâm, mang sang bên đó còn chưa được một lát, trên mặt đất đã toàn là vỏ hạt dưa.

Quan sư phụ là một người kén ăn, vừa ăn vừa ghét bỏ: "Hạt dưa này nhiều hạt lép quá, Hiểu Mạn cháu chọn như nào thế?"

Ông bà nội Khương cũng đồng ý nói: "Lúc nào muốn ăn hạt dưa thì con nên đi nhà lão Trương trong ngõ hẻm kia mua ấy."

"Tùy tiện mua trên đường." Tô Hiểu Mạn dùng tay lột vỏ hạt dưa, ở trong miệng nhai vài lần: "Con ăn cảm thấy cũng không tệ lắm."

Quan sư phụ: "Hạt dưa này khống chế lửa không tốt lắm, còn không ngon bằng hạt dưa mà đồ đệ rang."

"Đúng vậy đúng vậy."

" Lần trước Tiểu Đồ rang chút hạt dưa ăn cũng không tệ lắm."

Tô Hiểu Mạn: "... Tạ Minh Đồ rang hạt dưa?"

Chuyện này làm sao cô lại không biết?

Tạ Cẩu Tử rang hạt dưa thế mà lần đầu tiên lại không phải là cho cô ăn?

“Ngày hôm đó đó, Tiểu Đồ còn bưng một bát qua cho con ăn, con không được ăn sao?" ông nội Khương nhíu mày.

"Có lẽ Mạn Mạn quên rồi đi."

Quan sư phụ: "Chú cũng nhớ kỹ thằng bé có đưa qua cho cháu mà."

Tô Hiểu Mạn hết đường chối cãi: "..."

Cô cẩn thận hỏi lại, phát hiện hôm Tạ Minh Đồ rang hạt dưa đúng là lúc cô đang nói chuyện hợp tác với người đại diện đài phát thanh.

Cái tên Tạ Cẩu Tử này anh giỏi lắm, chẳng lẽ ăn dấm nhiều quá, vụng trộm đổ hạt dưa đi rồi?

Hay là mặt lạnh đứng ở cửa, một bên nghe cô nói chuyện điện thoại, một bên gặm hết hạt dưa rồi?

Làm sao lại có thể như vậy chứ?! Ngay cả hạt dưa cũng không cho vợ ăn.

Tô Hiểu Mạn hai tay chống nạnh, sau một lúc trầm tư, quay đầu ra khỏi viện, đi mua mấy cân hạt dưa sống về.

Cô quyết định tự mình rang hạt dưa, cũng không cho Cẩu Tử thối ăn.

Tô Hiểu Mạn mua mười cân hạt dưa sống, ở trong sân sàng chọn kỹ lưỡng lần nữa, lại chuẩn bị ngũ vị hương liệu, dưới sự chỉ đạo của Quan sư phụ, làm ra mười cân hạt dưa ngũ vị hương.

Cô và ông bà nội Khương với Quan sư phụ ăn hai cân hạt dưa, không cần nói, hương vị hạt dưa mà Tô Hiểu Mạn rang xong cũng không tệ lắm.

Quan sư phụ khen cô có thiên phú: "Lần sau chỉ mua hạt dưa sống thôi, chúng ta tự rang."

" Hạt dưa ngũ vị hương này làm không tệ."

"Cong ngon hơn so với Tiểu Đồ rang." Ông nội Khương tán dương.

So rang hạt dưa không vị, bọn họ lại càng thích ăn hạt dưa ngũ vị hương hơn.

Bản thân Tô Hiểu Mạn cũng rất thích, trước kia cô cũng không thích gặm hạt dưa lắm nhưng lúc này cũng đã cắn hết hơn nửa cân hạt dưa.

Ở trước khi Tạ Minh Đồ tan tầm trở về t, cô ngấm ngầm đem chỗ hạt dưa còn lại đưa hết cho hàng xóm láng giềng, đợi đến khi Tạ Minh Đồ trở về, nhìn thấy chính là một đống vỏ hạt dưa.

Tạ Minh Đồ: "..."

Anh vừa bước vào ngõ, đã thấy có hàng xóm láng giềng quen thuộc nhiệt tình chào hỏi anh, vừa gặm hạt dưa vừa nói:

“Hạt dưa ngũ vị hương mà vợ cháu tự tay rang hương vị coi như không tệ, vừa đưa cho chú nửa cân."

"Thật sao? Chú ơi, để cháu cũng nếm thử một chút xem sao."

" Đồng chí Tạ, cháu tự về nhà ăn đi, vợ cháu tự tay rang hạt dưa, nhất đinh giữ lại không ít để phần cháu đó."

Tạ Minh Đồ cười không cưỡng cầu nữa, nghĩ thầm về nhà ăn hạt dưa Mạn Mạn rang.

Không nghĩ tới Mạn Mạn còn biết rang hạt dưa.

Càng không nghĩ tới Mạn Mạn rang hạt dưa lại không để phần cho anh chút nào.

Tạ Minh Đồ: "..."

Không đợi anh mở miệng, Tô Hiểu Mạn ác nhân cáo trạng trước: "Lần trước anh rang hạt dưa cũng không cho em ăn."

Tạ Minh Đồ: "... Mạn Mạn thật nhỏ mọn!"

"Anh mới hẹp hòi."

"Vợ anh lòng dạ hẹp hòi."

...

Ông nội Khương bà nội Khương và Quan sư phụ đều chậc chậc nhìn hai người bọn họ: "Chút chuyện nhỏ này mà hai vợ chồng cũng có thể ầm ĩ lên."

"Chớ quấy rầy, chờ hài tử tỉnh chê cười ngươi hai."

Tô Hiểu Mạn là không tranh bánh bao tranh khẩu khí, sau đó lại rang thêm chút hạt dưa, nhưng vẫn không cho Tạ Cẩu Tử ăn, còn khi bắt nạt anh, để anh lột vỏ hạt dưa cho cô.

"Dùng tay lột vỏ hạt dưa cho em."

"Đừng có dùng răng gặm hạt dưa, Đàm Nhị với thím Tiết thích gặm hạt dưa nhất, ngay cả răng cửa cũng bị lỏng ra thành một cái hố rồi."

Tạ Minh Đồ lột vỏ hạt dưa, anh lột vỏ hạt dưa rất nhanh, không bao lâu, đã lột được một chén hạt dưa lớn cho Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn nắm một vốc đưa vào bên trong miệng, nhai vài miếng, nhất thời cảm thấy một nắm hạt dưa vừa cho vào trong miệng này rất không có linh hồn của việc ăn hạt dưa.

Đây là hạt dưa không có linh hồn!

"Anh vẫn nên lột từng hạt một cho em ăn thì hơn." Tô Hiểu Mạn lại ăn hai miếng hạt dưa, càng ăn lại càng cảm thấy không có ý nghĩa: "Gặm hạt dưa nên tự gặm thì hơn, hạt dưa bóc vỏ xong mới ăn thì không có tư không có vị..."

Cô nắm một vốc hạt dưa, nhét vào trong miệng Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ: "..."

"Mẹ ơi! Con cũng muốn ăn hạt dưa!"
Bình Luận (0)
Comment