Ông bà nội Khương thích ăn hạt dưa ngũ vị hương, hai đứa nhóc con nhà bọn họ thích ăn hạt dưa vị bơ,, bản thân Tôi Hiểu Mạn thích ăn hạt dưa hương vị trà xanh, về phần TCẩu Tử nhà bọn họ, hạt dưa nào anh Cẩu Tử nhà cô cũng ăn được hết.
Bởi vì nhà mình cũng ăn, Tôi Hiểu Mạn yêu cầu chất lượng hạt dưa nghiêm ngặt mười phần, nguyên liệu hạt dưa phải sàng lọc tối thiểu ba lần, phải loại bỏ đá sỏi đất cát lẫn trong hạt dưa, mà hạt dưa hỏng, lép, xấu cũng phải lấy ra toàn bộ, chỉ lấy những hạt dưa đẹp no đủ đầy nhất.
“Xưởng trưởng Tô, cô yêu cầu cao như vậy, hạt dưa của chúng ta phải bán bao nhiêu tiền một cân chứ?”
“Nếu mà bán giá thấp, cô lại làm như thế, nhà máy này của chúng ta sớm muộn gì cũng đóng cửa mà thôi.”
“Cô bán giá quá cao thì sẽ không có ai mua đâu.”
“Tôi nhìn thấy hạt dưa bán bên lề đường, người ta còn cố ý trộn lẫn cả cát vào, lúc ăn hạt dưa cắn phải mấy hạt sạn cũng chẳng ai nói gì cả, nếu để mọi người lấy ra hết, vậy một cân hạt dưa phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Trước mắt thị trường hạt dưa hay bán tám hào một cân tới nửa nguyên một cân, rẻ nhất là bảy hào, giá này xác thật là rẻ, mà tạp chất bên trong rất nhiều, cũng nhiều hạt dưa xấu, nhưng mà lại thắng ở chỗ rẻ, vẫn có rất nhiều người đi mua, chiếm cứ phần lớn không gian của thị trường, đương nhiên hạt dưa quá kém thì chẳng có ai thích cả. Giá của hạt dưa phổ thông bình thường tầm hơn kém một nguyên tiền gì đó, cũng có rất nhiều người thích mua loại hạt dưa này, là mặt hàng đứng đầu thị trường, loại tốt một chút cũng có loại một khối hai một cân, một khối năm một cân, mà loại một khối tám một cân hình như chính là loại hạt dưa tốt nhất mà cũng đắt nhất.
Mà hạt dưa của Tôi Hiểu Mạn dự định bán hai khối tiền một cân.
Quản lý xưởng hạt dưa là Vương Lâm đang lo lắng hạt dưa không bán được thay cho cô, hắn là công nhân cũ ở xưởng thực phẩm, hiện giờ xưởng thực phẩm biến thành xưởng hạt dưa cỡ nhỏ, hắn lại đi làm lại một lần nữa, cũng không muốn cái xưởng này mới mở cửa chưa được mấy ngày thì xưởng hạt dưa này của bọn hắn lại phải đóng cửa.
“Hai khối tiền, vậy thì quá đắt, bán không được đâu, không dễ bán chút nào, người bình thường cũng chỉ ăn loại hạt dưa một khối hai một cân, không ai bỏ được tiền ra mua loại hạt dưa hai khối một cân này đâu.”
Tôi Hiểu Mạn cười cười: “Người bình thường cũng không ai đi mua cả một cân hạt dưa đâu, phần lớn mọi người chỉ mua một hai lạng, ở trong thành phố này của chúng ta, phần lớn mọi người bỏ một hai hào ra ăn hạt dưa cũng không có gì khác biệt lắm.”
Vương Lâm thở dài một hơi: “Xưởng Trưởng, tôi không khuyên được cô, đợi tới khi không bán được hạt dưa thì người nóng nảy chỉ có cô thôi.”
Tôi Hiểu Mạn cũng không lo chuyện hạt dưa không bán được, nếu hạt dưa không bán được, thì bản thân cô sẽ giữ lại ăn hết, lúc đầu cái xưởng hạt dưa này cũng chỉ để tiện cho người trong nhà mà thôi.
“Cậu không cần phải lo lắng hạt dưa bị ế, không bán được tôi cũng sẽ không đóng cửa đâu.”
Tôi Hiểu Mạn tin tưởng trình độ cuộc sống của mọi người đang không ngừng, mà yêu cầu về vật chất cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng cao hơn, lúc chưa có tiền có thể chịu đựng được việc ăn hạt dưa xấu không ngon, nhưng sau khi trình độ cuộc sống đề cao, sẽ chẳng ai có thể chịu đựng được hạt dưa chất lượng kém cả.
Dù sao thì, hạt dưa có quý giá tới cỡ nào, chẳng phải cũng chỉ tốn có mấy khối tiền được một cân hay sao?’
Không phát triển được thì về sau bán bỏ nhà máy đi, không lỗ.
Tôi Hiểu Mạn để người hủy đi bảng hiệu của xưởng thực phẩm cũ, thay vào đó là tấm biển “xưởng thực phẩm Thỏ con”, bảng hiệu nhà họ còn có cả nhãn hiệu, là cô cố ý đi tìm cô con gái Tiểu Dao Dao nhà mình nhờ con bé vẽ cho cô một con thỏ con đơn giản.
Đúng, nhãn hiệu xưởng thực phẩm thỏ con của nhà cô là một con thỏ con.
Tên của xưởng thực phẩm, tạm thời Tôi Hiểu Mạn vẫn chưa nói cho Tạ Minh Đồ biết.
Đợi đến khi lô hạt dưa của xưởng thực phẩm Thỏ con xuất ra, Tôi Hiểu Mạn ngay lập tức mang hạt dưa Thỏ con về nhà, Tạ Minh Đồ nhìn thấy con thỏ nhỏ trên vỏ túi nhất thời đen mặt: “...”
Tôi Hiểu Mạn tách một cái hạt dưa đút cho anh, chỉ vào con thỏ phía trên cười tủm tỉm nói: “ Anh nhìn xem, con gái chúng ta vẽ thỏ đó, có đáng yêu hay không?”
Tạ Minh Đồ híp mắt: “Anh nhìn thấy cái hình này của MM cần phải sửa lại một chút nữa.”
“Không được sửa, đây là do chính tay con gái em vẽ, anh không thể đả kích lòng tự trong của hai đứa con yêu nhà mình được.”
Tạ Minh Đồ: “Vậy tại sao em phải gọi nó là xưởng thực phẩm Thỏ con?”
“Em vui lòn.” Tôi Hiểu Mạn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thỏ con đáng yêu bao nhiêu chứ, anh nhìn nó mà xem, đôi tai dài, cái đuôi, êm tai hơn nhiều so với Đồ ngốc hạt dưa gì đó bên ngoài, chúng ta là hạt dưa Thỏ con.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Con cái Tạ Dao một lần nhìn thấy con thỏ nhỏ mà mình vẽ được in trên vỏ gói hạt dưa thì vô cùng vui mừng và hưng phấn, hạnh phúc cầm lấy túi hạt dưa Thỏ con, lần lượt chia cho người trong nhà.
“Anh trai một túi, con một túi, ông Quan một túi con một túi, ông nội một túi con một túi, bà nội một túi con một túi… con có rất nhiều thỏ con…”
Anh trai Tạ Nghiễn chỉ yên lặng cắn hạt dưa, không nói chuyện.
Tạ Minh Đồ ôm con trai đi, cổ vũ cậu bé vẽ ở trước mặt con thỏ em gái vẽ một cây cỏ, Tạ Nghiễn vui vẻ đồng ý, vừa ra khỏi cửa đã quay đầu nói cho mẹ mình biết.
“Mẹ, cha bảo con vẽ một lùm cỏ ở phía trước con thỏ mà em gái vẽ, con không đồng ý với cha.”
Tôi Hiểu Mạn nghe xong, lập tức bật cười, ôm thằng nhãi con vào trong lòng ngực: “Con trai à, con thật đúng là con trai ngoan của mẹ.”
Tạ Nghiễn vui vẻ ôm lấy cổ mẹ mình, cực kì nhiệt tình cọ sát gương mặt mẹ mình: “Mẹ, mẹ lại mở thêm xưởng chocolate có được không?”
“Con muốn vẽ người máy.”
Tôi Hiểu Mạn: “....”
Con à, con cho rằng mẹ các con mở nhà xưởng chỉ để cho các con vẽ tranh ư?
Chẳng qua trong nhà có hai đứa con yêu, đúng thật là không thể bên nhẹ bên năng được.
Oắt con này thích ăn chocolate, vậy bên xưởng thực phẩm bên kia mở thêm cái dây chuyền sản xuất chocolate là được rồi, mà chocolate sản xuất ra không bán được thì để nhà mình ăn, lấy ra làm quà tặng người khác cũng không tệ.
Không bao lâu sau, hạt dưa Thỏ con bắt đầu được xuất hiện trên thị trường, không khác lắm với những gì mà Tôi Hiểu Mạn dự đoán, mặc dù lượng tiêu thụ không được cao, nhưng cũng không phải không bán được, hạt dưa Thỏ con không nóng không lạnh bán ra trên thị trường.
“Hai khối tiền một cân hạt dưa, đắt quá nhỉ.”
“màu sắc này lại lạ quá, hạt dưa màu xanh lá, lúc ngửi còn có hương trà nữa.”
“Loại hạt dưa bên cạnh này còn có mùi vị đường nữa nè?”
“Nhìn cũng có vẻ như không tệ lắm, những loại hạt dưa này rất đẹp mắt, đắt thì đúng là hơi đắt một chút thật, tôi muốn mua hai lạng nếm thử.”
…
Giá cả của hạt dưa Thỏ con đẩy lui không ít người muốn tới hỏi mua hạt dưa, nhưng mà cái giá này cũng không đắt, vẫn có một số người nguyện ý mua một ít hạt dưa Tiểu thỏ về để nếm thử.
Mà lượng tiêu thụ của hạt dưa Thỏ con ở trên thị trường vẫn coi như là miễn cưỡng tạm được, mà lượng tiêu thụ hạt dưa Thỏ con đóng gói lại không mấy đáng chú ý, so sánh với hàng rời, không mấy người nguyện ý mua hạt dưa đóng gói, nhưng trên xe lửa lại thích bán hạt dưa Thỏ con đóng gói.
Điều Tôi Hiểu Mạn cảm thấy ngoài ý muốn đó là, lượng tiêu thụ mặt hàng hạt dưa Thỏ con loại rời có thể miễn cưỡng duy trì xưởng sản xuất hạt dưa vận hành, mặc dù hạt dưa Thỏ con của bọn họ bán đắt, nhưng hiện tại lượng nhu cầu hạt dưa quá lớn, hạt dưa nhà bọn họ cũng coi như bán chạy.
Bởi vì chất lượng tốt, không ít các cơ quan doanh nghiệp tới đặt hàng hạt dưa nhà bọn họ, những người này có một nhất định sẽ có lần hai, xưởng hạt dưa không những không mất vốn mà còn thêm được chút lợi nhuận.