Tô Hiểu Mạn đón hai người Liễu Thục Phượng về trong nhà tĩnh dưỡng, hai vợ chồng Liễu Thục Phượng đến trong tứ hợp viện, say mê nghe radio cùng với ông bà nội Khương, trình độ văn hoá của hai vợ chồng nhà Tô Quốc Đống và Liễu Thục Phượng đều không cao, số lượng chữ biết cũng có hạn nhưng khi nghe chuyện xưa vẫn nghe vô cùng say sưa ngon lành.
Nhất là nghe đứa con rể yêu quý của bà là Tạ Minh Đồ viết một bộ tiểu thuyết.
Bà lại có đứa con rể coi như con trai trong nhà.
Thế mà đứa con gái thối không nói cho bà biết.
Liễu Thục Phượng ôm lấy cuốn sách con rể viết, bà vô cùng vui vẻ, nhưng bà không quá có thể xem hiểu được, cái gì mà phi thuyền ngoài hành tinh, nhảy vọt không gian lại là caí gì nữa, còn có cái này… cái chữ này thì đọc làm sao đây?
“Hiểu Mạn à, con đọc cho bà mẹ già của con nghe đi.”
Lúc này Tô Hiểu Mạn đã đẩy Tạ Cẩu Tử ra ngoài, tận tâm chỉ bảo mà nói: “Có nghe thấy không đó, mau đọc cho mẹ em nghe đi.”
Tạ Minh Đồ bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh ho khan hai tiếng, trong đầu đã bắt đầu mô phỏng ngữ khí của Vương Lượng.
Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng… anh đã ngầm vụng trộm học qua, còn chưa kịp thể hiện cho Mạn Mạn nghe, lúc này đây chính là cơ hội tốt.
Anh muốn để Mạn Mạn biết, tiếng nói của anh cũng không kém hơn so với Vương Lượng.
Tạ Minh Đồ tâm mang kế hoạch hừng hực định chơi một vố lớn, ai biết mẹ vợ thân yêu lại căn bản không cho anh một cơ hội nào cả.
Liễu Thục Phượng nhìn con rể một chút, mặc dù vô cùng động tâm, nhưng bà vẫn từ chối, “Không muốn nghe nó đọc, con đọc đi, Hiểu Mạn, đừng có trì hoãn công việc của Tiểu Đồ, Tiểu Đồ là người tài của quốc gia, sao có thể để nó tới làm những chuyện này cho được, nó nên cố gắng đi làm nghiên cứu khoa học, làm sáng tác!”
Tạ Minh Đồ: “...”
Tô Hiểu Mạn: “...”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy rằng công việc của con gái mẹ cũng rất quan trọng ư?”
Sau khi Liễu Thục Phượng nghe con rể với con gái đọc cho mình nghe, cuối cùng vẫn cảm thấy chất giọng của MC Vương Lượng hấp dẫn mấy ông bà cụ như bà hơn, mà trên một điểm này, hai mẹ con bà đạt thành sự nhất trí.
Tạ Minh Đồ và cha vợ là Tô Quốc Đống thì lại vô cùng xem thường hai người.
Anh hai nhà họ Khương là Khương Lôi Ngạn tới nhà họ vào đúng lúc tiểu thuyết mới của Liễu Phiên Nhiên là (Minh Hoa Tửu Quán) bắt đầu được đăng nhiều kì trên tạp chí, mà cái tiểu thuyết này một khi đã phát hành, có tiếng vang vô cùng mãnh liệt.
Đông đảo các độc giả đều nhao nhao nói rằng từ trước tới nay chưa từng đọc loại tiểu thuyết tình cảm nào mang cảm giác như thế này, mà nữ nhân vật chính tên Minh Hoa trong đó là một nữ nhân vật cực kì có mị lực…
Người yêu của mình viết được cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, anh hai Khương cũng cảm thấy vinh hạnh, hận không thể đi báo cho người cả thiên hạ này biết, không phải sao, tranh thủ thời gian chạy tới nhà em trai để khoe khoang một chút.
Liễu Thục Phượng thấy Khương Lôi Ngạn, rất vui vẻ chào hỏi anh: “Cậu có người yêu rồi? Cậu thật sự tìm được người yêu rồi ư? Mấy anh chị em nhà cậu tất cả đều đã kết hôn rồi ư?”
Khương Lôi Ngạn xụ mặt xuống: “Cháu chỉ có một anh trai, còn có đứa em gái và thằng em trai thối là thằng Thỏ con.”
“Em gái của cậu hả, bác nhớ rồi, em gái của cậu trông rất đẹp trai đó,”
“Bọn họ đều đã có con rồi, cậu xếp thứ…”
“Đúng vậy, con cái của em trai em gái cháu đều có thể đi mua xì dầu được rồi, giờ cháu mới có người yêu.”
Ông nội Khương xen vào: “Chuyện này đúng thật là không dễ dàng gì, tôi còn tưởng rằng thằng bé này sẽ cô độc cả đời cơ.”
Bà nội Khương: “Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng thằng bé sẽ cô độc cả đời.”
Thầy Quan: “Có thể gặp được cô gái như tiểu Liễu quả thực không dễ dàng gì.”
Tạ Minh Đồ: “Thầy nói rất đúng ạ!”
Tô Hiểu Mạn: “Mười phần đồng ý!”
Mặt Khương Lôi Ngạn đen ngòm: “Cả nhà mấy người ở cùng một chỗ, ngày nào cũng nói tướng thanh à?”
“Dao Dao, TTiểu Đồ, tới đây cho bác hai ôm một cái, Dao Dao, cháu phải an ủi bác hai một chút nhé.”
Khương Lôi Ngạn ôm lấy hai đứa cháu nhỏ chơi đùa một lát, tiếp tục khoe khoang tiểu thuyết mà người yêu mình mới viết với đám người — Minh Hoa Tửu Quán.
Quả nhiên, Liễu Thục Phượng chấn kinh ngay tại chỗ: “Người yêu của cậu đúng là một cô gái tài giỏi đó!”
Khương Lôi Ngạn liên tục gật đầu, đã thế còn rất vinh hạnh: “Đúng vậy, đúng vậy, do ánh mắt của cháu tốt.”
Tạ Minh Đồ: “ANh đúng thật là không biết xấu hổ.”
Khương Lôi Ngạn: “E lệ xấu hổ thì có thể tìm được người yêu à? Em trai, anh đây dạy em, da mặt phải dày thì mới kiếm được người yêu.”
“Anh hai, anh nói là Minh Hoa Tửu Quán sao? Cái này xác thật là viết rất hay đó.” Vừa nghĩ tới nguyên hình của bà chủ Minh Hoa của Minh Hoa Tửu Quán, Tô Hiểu Mạn lại che miệng cười.
“Đương nhiên là hay rồi, quyển sách này vô cùng hợp gu tôi, tôi nói với mấy ông bà này, mặc dù tôi rất thích Phiên phiên, nhưng mà mấy tiểu thuyết trước đó cô ấy viết tôi đọc không quen, nữ chính trong đó rât yếu ớt, bà nhìn xem, nữ chính này rất hợp gu tôi đó.”
“Tôi cảm thấy gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sau khi cô ấy đi cùng với cháu thì cái nhân vật chính này cũng lây dính khí chất của cháu.”
“cũng không hẳn là vậy đâu.” Điều này nói lên bút lực sáng tác của Liễu Phiên Nhiên càng ngày càng tăng lên, bản lĩnh tạo nhân vật đã được dày công tôi luyện.
Nhìn mà xem, bản thân nguyên hình của nhân vật này cũng yêu nhân vật này.
“Đến đây mà xem này, đây là người yêu của tôi viết, người yêu tôi viết sách rất hay, đoạn đường tới đây cháu đã đề cử cho không ít chiến hữu đọc thử, cái gì? Đàn ông không thích đọc tiểu thuyết tình cảm? Ai nói vậy? Cháu thấy sách này cũng rất hợp gu cánh đàn ông đấy chứ, lại nói, nhà chiến hữu còn có cả chị dâu cơ mà, thích sách do người yêu cháu viết cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”
“Vừa rồi cháu đi ngang qua cửa hàng bánh bao, còn nghe thấy có người đang nói chuyện về sách mà người yêu cháu viết nữa.”
"Quyển sách này viết thật tốt!"
Tô Hiểu Mạn: "Anh hai, anh còn làm cả quảng cáo cho sách của Nhược Phiên rồi à?"
Ông nội Khương Gia trừng mí mắt, "Đúng thế, đứa cháu trai này của tôi có chút việc cũng phải huyên náo cho khắp thiên hạ đều biết."
Khương Lôi Ngạn cười ha ha một tiếng: "Đây chính là chuyện rất tốt, cháu hận không thể để người trong cả thiên hạ đều biết, người yêu của cháu là một cô gái tài năng."
"Cháu nói với mọi ngươi, từ sau khi người yêu cháu viết quyển sách này, tính tình của cô ấy đối với cháu càng ngày càng tốt đó, trạng thái lúc hai chúng cháu ở chung, gọi là trong mật thêm dầu, cuốn này sách tốt A ha ha ha..."
"Phiên Phiên nói với cháu, cô ấy đặc biệt thích nhân vật chính Hoa Minh dưới ngòi bút của mình..."
Lúc mà Khương Nhị Ca khoe khoang thổi phồng trước mặt đám người Liễu Thục Phượng ông bà nội Khương, Tô Hiểu Mạn cố kìm nén nhưng thực sự là không nghẹn xuống được, cô lôi kéo Tạ Minh Đồ trốn vào phòng bếp, yên lặng nói vụ Khương Nhị Ca là nguyên hình nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm nói cho Tạ Minh Đồ biết.
"Phiên Phiên nói, nhân vật nữ chính là dựa theo tính tình anh hai mà viết, nhân vật nam chính thì là dựa theo tính cách cô ấy để viết, chính bản thân cô ấy đều không nghĩ tới, cái tiểu thuyết này xuất bản ra ngoài vậy mà rất được hoan nghênh."
"Xem ra anh hai của chúng ta vẫn rất được hoan nghênh..."
Tô Hiểu Mạn quan sát một chút từ trên xuống dưới t Tạ Minh Đồ trước mắt, nghĩ thầm anh hai làm nhân vật nữ chính được mọi người hoan nghênh, mà đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ, từ khi vừa mới bắt đầu, anh chỉ là một nhân vật phản diện đơn thuần.
Về sau là Thỏ con ở tinh tế, cũng rất được hoan nghênh... Mà nghe nói nhân vật nữ chính Tô Tô lấy cô là nguyên mẫu, lại luôn bị độc giả hiểu lầm thành nhân vật phản diện phía sau màn, luôn cảm thấy cô muốn kiếm chuyện ở sau lưng.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm cặp vợ chồng nhân vật phản diện bọn họ thật đúng là oan uổng mà.
Tạ Minh Đồ: "..."
Tô Hiểu Mạn cười trộm một hồi lâu, nhưng cô phát hiện sau khi nghe xong Tạ Minh Đồ không có phản ứng chút nào, "Anh mau liên tưởng anh hai với Hoa Minh, chẳng lẽ anh không cảm thấy là rất có ý tứ sao? Ha ha ha..."
Tạ Minh Đồ mười phần bình tĩnh gật gật đầu, "Hoàn toàn chính xác, rất có ý tứ."