“Em muốn anh viết kết cục khiến nữ chính chết, nam chính sẽ cô đơn cả đời.”
Tạ Minh Đồ: "..."
“Anh phải viết về những thăng trầm của cuộc đời, sự đau khổ của số phận, người tốt làm việc tốt lại không có kết cục tốt, niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống, bi kịch thê lương của cuộc sống giang hồ giữa người và vật, cuối cùng nam nữ chính yêu nhau lại không đến được với nhau, ừm, một câu chuyện đầy bi kịch.”
“Bi kịch chính là thể loại muốn mạnh mẽ đâm một đao vào trong lòng người đọc, anh có thể viết ra được loại cảm giác này không? Đồng chí tiểu Đồ?”
Tạ Minh Đồ: "..."
Tô Hiểu Mạn chống cằm nhìn anh, cười khẽ nói: “Anh yêu em sâu bao nhiêu thì con dao đó phải đâm sâu như thế nào.”
“Đồng chí tiểu Đồ, cố lên nhé!”
Sau khi giao đề khó cho đồng chí tiểu Đồ xong, Tô Hiểu Mạn lăn vào trong lòng anh, thầm nghĩ cảm giác trong nhà có một tác giả tiềm năng thật tốt, muốn đọc thể loại tiểu thuyết gì đều có thể yêu cầu người viết tiểu thuyết như thế đó.
Sau đó, Tạ Minh Đồ đã viết cho cô một quyển tiểu thuyết võ hiệp.
Nam chính trong tiểu thuyết có cuộc đời bất hạnh, số phận lận đận từ bé, mang trong mình tài năng y thuật tuyệt vời, một kỳ tài luyện võ, lúc còn trẻ đã học được một môn võ công cao cường, từ đó đi lên đỉnh cao của giang hồ, trở lên nổi tiếng khắp thiên hạ, gặp được cô gái mà mình yêu, chỉ đáng tiếc là đường tình duyên của anh ta gập ghềnh nhấp nhô, khó khăn lắm mới vượt qua sự ngăn cấm trùng trùng điệp điệp, khi hai người chuẩn bị dắt tay nhau lưu lạc giang hồ thì tình tiết câu chuyện đột ngột thay đổi, cuối cùng dù cho anh ta có y thuật xuất chúng, võ công vô song, lại chỉ có thể nhìn người mình yêu chết trong vòng tay của chính mình, cuối cùng không thể làm gì được.
...
Cuối cùng quyển sách này đã được xuất bản trên tạp chí và đạt được rất nhiều ý kiến trái chiều của người đọc, Liễu Nhược Phiên lôi ra một xấp thư đưa cho Tô Hiểu Mạn xem, nói: “Tất cả độc giả đều yêu cầu thay đổi kết cục.”
“Mấy ngày nay ban biên tập của chúng ta đã nhận được hàng chục nghìn lá như này.”
“Hiểu Mạn, em trai có phải bị cái gì kích thích không?” Quyển sách này Liễu Nhược Phiên đã theo dõi từ đầu đến cuối, cho dù người được mệnh danh là mẹ kế của nam nữ chính như đồng chí tiểu Liễu cũng không chịu không nổi quyển tiểu thuyết tràn đầy dao thủy tinh này.
"Đây là do em yêu cầu anh ấy viết như vậy."
"Cái gì?"
"Đây là kết thúc mà em yêu cầu, kiên quyết không thể thay đổi."
Đối với bộ tiểu thuyết võ hiệp này, bản thân Tô Tiểu Mạn rất thích nhân vật nam chính và nữ chính trong sách, khi đọc quyển tiểu thuyết này, cô đều nhủ thầm trong lòng mình là không được quên ý định ban đầu, nhưng vẫn bật khóc khi đọc kết cục của truyện.
Con dao này cũng đâm mạnh quá rồi đấy!
Tạ Cẩu Tử ngồi bên cạnh vừa lau nước mắt cho cô, vừa cười nhạo nói: “Đáng đời em, tự làm tự chịu.”
“Sao nào? Em muốn thay đổi kết cục không? Mạn Mạn, em có thể cầu xin anh…..”
“Không cần, không thay đổi, kiên quyết không thay đổi!”
Tô Hiểu Mạn lau nước mắt, kiên trì giữ vững lập trường, không bao giờ quên ý định ban đầu, kiên quyết không thay đổi kết truyện.
Cô đóng lại quyển sách trên tay.
Câu chuyện của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết kết thúc ở trang cuối cùng, mà câu chuyện về cuộc sống của họ vẫn còn đang tiếp tục.