Chẳng mấy chốc, một chiếc áo cưới kiểu Trung Quốc đã được làm ra dưới bàn tay khéo léo của Tô Hiểu Mạn, đường may của chiếc váy vô cùng chỉnh tề và đẹp đẽ, đầu sợi chỉ gần như không nhìn thấy, mặc dù được làm từ vài mảnh vải đỏ nhưng lại tạo thành một đường vân mềm mịn đến bất ngờ. Các đường vân kéo từ trước ngực đến eo hình thành một tuyến đường cong, đối xứng với hai đường ở trước ngực.
“Đây là……” Hai mắt Chu Hiểu Phượng léo sáng lên.
Chân váy bên dưới là một loại váy dài xếp ly, đôi tay của Tô Hiểu Mạn vô cùng khéo léo, từng chút từng chút một may xong cái váy xếp ly này.
Một lúc sau, hình thức ban đầu của váy đã làm xong, mặc dù vẫn phải may cả cổ áo, tay áo, làn váy và các bộ phận khác cũng cần gia công thêm lần nữa, nhưng mà có thể mặc thử trước.
Tô Hiểu Mạn bảo Chu Hiểu Phượng mặc thử áo trước để giảm bớt lo lắng của cô gái nhỏ này.
Chu Hiểu Phượng nhìn bộ váy áo trước mặt mình, trong lòng vô cùng kích động, vội chạy vào phòng bên cạnh để thay quần áo.
Cho dù là bộ đồ vẫn chưa may xong nhưng Chu Hiểu Phượng mặc ở trên người lại cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn đẹp hơn bộ quần áo mà mẹ cô may cho cô.
Đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Phượng mặc được bộ quần áo vừa vặn như vậy trong đời.
Cô mặc chiếc váy đỏ trên người ngượng ngùng bước ra. Phần trên của váy được thiết kế vô cùng độc đáo, có thể tôn lên đường cong tinh tế của trên người cô, vòng một nở nang, eo nhỏ thon gọn. Phần dưới là một chiếc váy dài xếp ly, vừa lúc có thể che được đôi giày vải của cô, lại không chạm đất.
Chu Hiểu Phượng chưa bao giờ mặc chiếc váy dài như vậy, vốn cho rằng mặc trên người sẽ không thoải mái, khó đi lại, nhưng lúc cô thử đi một bước đến trước gương, lại cảm thấy theo mỗi bước đi của mình, làn váy lay động giống như một con công xinh đẹp đang xòe đuôi vậy, lại giống những đóa hoa hồng đang nở rộ dưới ánh mặt trời sáng lạn, vô cùng xinh đẹp.
Rõ ràng chỉ là một thiết kế vô cùng đơn giản, nhưng mà làn váy bay bổng lại mang một cảm giác khí thế hào hùng, chân váy có màu đỏ tươi bắt mắt, khiến nước da của cô trở nên hồng hào lạ thường.
Đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Phượng nhìn thấy bản thân xinh đẹp quyến rũ như vậy, cô ấy sững sờ ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
"Hiểu Phượng! Hiểu Phượng!" Chị dâu Hứa Cần đứng bên ngoài gõ cửa, Chu Hiểu Phượng đi thay quần áo được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy người đi ra, Hứa Cần thắc mắc hay là đã xảy ra chuyện gì: "Hiểu Phượng, sao em vẫn chưa ra vậy, là quần áo có vấn đề gì sao? Có phải mặc không……"
Nghe thấy giọng nói của chị dâu ngoài cửa, Chu Hiểu Phượng ở trong phòng xấu hổ đỏ bừng mặt, vô ý thức vén làn váy, đi tới mở cửa phòng.
"Hiểu Phượng—" Hứa Cần giật mình mở to mắt, khó có thể tin người trước mặt mình là cô em họ Chu Hiểu Phượng, cảm thấy bản thân giống như lần đầu tiên quen biết em họ vậy.
Trong mắt không ngừng loé lên sự kinh ngạc, ánh mắt Hứa Cần chớp cũng không chớp nhìn chiếc váy đỏ trên người của Chu Hiểu Phượng, cô ấy không đành lòng quay mặt đi chỗ khác.
Sau mấy giây, Hứa Cần mới giật mình tìm về giọng nói của mình: "Hiểu Phượng, đến, em đi thử vài bước cho chị xem".
Tô Hiểu Mạn đứng dựa vào tường, vô cùng hài lòng nhìn bộ đồ trên người Chu Hiểu Phượng một cái.
Chu Hiểu Phượng cúi đầu xuống ngượng ngùng cười, nghe tiếng thúc giục của Hứa Cần, mới buông làn váy xuống, đi mấy bước về phía trước.
Áo mới mặc ba năm, áo cũ mặc ba năm, khâu khâu vá vá cũng là ba năm. Người của thời đại này đều ăn mặc giản dị, kiểu cách quần áo cũng chỉ mấy loại đơn giản như vậy, càng có rất nhiều người ăn mặc quần áo rách nát, đầy mụn vá.
Quần áo mới đã hiếm có, quần áo đẹp lại càng ít, đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Phượng được mặc quần áo đẹp như vậy, trong lòng cô ấy vui mừng khôn xiết, đi lên đi xuống mấy bước, không nhịn được lại vào phòng soi gương.
"Hiểu Phượng, bộ quần áo này của em đẹp quá, em mặc trên người chiếc váy đỏ đẹp như vậy, chính là cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng ta, là cô dâu đẹp nhất mà chị từng thấy".
Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh cười nói: "Không vội, còn chưa may xong đâu, thêu thêm mấy đoá hoa trên váy nhìn sẽ càng đẹp hơn, Hiểu Phượng, đến, ngồi xuống đây, chị làm tóc cho em".Để Chu Hiểu Phượng ngồi trên băng ghế, Tô Hiểu Mạn xõa tóc của cô ấy ra, chia làm hai phần rồi cuốn chúng lên, phía sau giữ lại hai lọn tóc dài rủ xuống trước ngực, vừa rồi tranh thủ lúc cô ấy đi thay đồ, Tô Tiểu Mãn đã dùng những miếng vải thừa màu đỏ làm mấy bông hoa hồng tinh xảo, ghép năm sáu đóa thành một chùm, giúp tô điểm cho mái tóc của Chu Hiểu Phượng.
Chu Hiểu Phượng cầm gương soi đi soi lại, vui vẻ sờ chùm hoa trên đầu, giống như là hôm nay cô ấy phải làm cô dâu vậy.
“Chị Hiểu Mạn, thật xinh đẹp”.
"Lúc em kết hôn, chị Hiểu Mạn, chị làm tóc giúp em nhé, chị còn muốn ở thôn em thêm mười mấy ngày nữa, nếu được, chị ở nhà em thêm một hai tháng nữa đi". Chu Hiểu Phượng lo lắng nắm lấy tay Tô Hiểu Mạn, sợ Tô Hiểu Mạn rời đi trước khi mình kết hôn.
“Chị sẽ ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định phải uống rượu mừng của em xong mới đi, đến lúc đó phải phát cho chị một bao lì xì lớn đấy”. Tô Hiểu Mạn cười đồng ý: “Tay nghề của chị cũng tạm được, nếu em thích, chị nhất định sẽ giúp em, giúp em trang điểm xinh đẹp”.
“Đợi đến ngày cưới, anh Dương của em nhìn thấy em, chắc chắn sẽ bị vẻ đẹp của em mê đến choáng váng”. Hứa Cần đứng bên cạnh tươi cười có chút miễn cưỡng, cô cũng là người phụ nữ yêu cái đẹp, nhìn thấy váy áo em họ mặc trên người thì vô cùng ghen tỵ.
Trước đây cô còn cho rằng chiếc váy hoa đỏ hôm mình kết hôn đã quá đẹp rồi, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nó xấu muốn chết, cho rằng chiếc váy Chu Hiểu Phượng đang mặc bây giờ mới là bộ đồ đẹp nhất, nghe ý của em gái Tô là còn muốn giúp em họ thêu hoa ở trên váy nữa.
Trong lòng Hứa Cần chua lòm, bộ quần áo đẹp như vậy, vì sao không phải để cho cô mặc chứ?
“Hiểu Phượng này, dáng người của hai chị em mình giống nhau, nếu không em để chị dâu mặc thử một chút nhé?” Trong lòng Hứa Cần nghĩ, bản thân mình tốt bụng cho Chu Hiểu Phượng mượn máy may, bộ quần áo này lại dùng máy may của cô để may ra, để cho cô mặc thử thì cũng không có gì là không được?
Chu Hiểu Phượng nắm chặt ống tay áo, trên mặt lộ vẻ khó xử, chiếc váy trên người là váy cưới của cô, dùng để mặc lúc kết hôn, sao có thể để cho người khác mặc được.
“Chị dâu, đây là áo cưới của em.”
“Áo cưới thì làm sao chứ, chị không phải chị dâu của em à”.
Chu Hiểu Phượng: “Em…… Không được! Chị dâu, quần áo của em chưa chắc chị đã mặc vừa”.
“Dáng người hai chị em mình giống nhau, tại sao lại mặc không vừa được chứ, để chị thử xem, nhất định có thể mặc vừa, Hiểu Phượng, trước đây chị dâu đã tốt bụng cho em mượn máy may đấy.”
Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh thấy hai người sắp sửa cãi nhau, vội lên tiếng nói: “Nếu chị dâu thích, trong nhà cũng có vải, em sẽ may giúp chị một bộ giống như vậy, không bắt buộc phải là màu đỏ, màu khác cũng được”.
Hứa Cần nghe cô nói vậy thì vô cùng vui vẻ, mặc quần áo của mình vẫn thích hơn so với mặc quần áo của người khác nhiều, cô liền không đòi mặc quần áo của Chu Hiểu Phượng nữa: “Được vậy thì tốt quá, chị sẽ đi mua vải, em gái Tô, em nhất định phải may giúp chị một bộ thật đẹp nhé”.
“Hiện tại em cứ đo kích cỡ giúp chị trước đi”.
Mặc chiếc váy đỏ kia vào người thì Chu Hiểu Phượng liền không nỡ cởi ra nữa, sau khi đi qua đi lại mấy vòng liền thì mới miễn cưỡng thay nó ra, đưa cho Tô Hiểu Mạn xử lý chi tiết của bộ quần áo.
“Hiểu Phượng, em về trước nói cho thím biết là chuyện này đã được giải quyết để thím yên tâm”.
Chu Hiểu Phượng gật đầu: “Chị Hiểu Mạn, hôm nay chậm trễ công việc của chị, vốn dĩ em muốn đưa chị đến nhà chị Thuận của em”.
Chị Thuận trong miệng của Chu Hiểu Phượng là chuyên gia nuôi tằm giỏi nhất trong thôn họ, tằm mà chị ấy nuôi trắng trẻo mập mạp, tơ nhả ra cũng có chất lượng tốt nhất, hôm qua Chu Hiểu Phượng đã hứa sẽ đưa Tô Hiểu Mạn đến nhà chị Thuận học tập, nhưng bây giờ bởi vì việc áo cưới của cô mà làm trễ nải công việc của chị Hiểu Mạn.