Người đàn ông xuống xe cao cao gầy gầy, mặc một bộ quần áo màu đen, quần đen dài. Quần áo có độ rộng thích hợp bao bọc lấy cơ bắp thon chắc hữu lực của anh, dáng người vốn đã đủ cao gầy lại bị bộ đồ đen làm cho càng cao hơn, khi rơi xuống đất, tóc đen trên đỉnh đầu bị gió thổi thẳng vào.
Vài sợi tóc đen khẽ phất qua gương mặt tuấn mỹ của anh.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Chu Hiểu Hồng ngây ngốc đứng lặng tại chỗ, cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai tới như vậy.
Chỉ là sắc mặt đối phương không được tốt lắm, mày kiếm anh đĩnh hơi nhíu, môi mỏng nhạt màu mím thành một đường thẳng.
Tạ Minh Đồ xem nhẹ cô ta, vừa xoay đầu thoáng nhìn Tô Hiểu Mạn đứng cạnh Chu Hiểu Phượng cách đó không xa, ngay tức khắc mặt mày giãn ra, sải bước dài, đi về phía hai người họ.
“Mạn Mạn…”
Tô Hiểu Mạn nhìn thấy Tạ Minh Đồ đi tới từ đối diện, cũng không khỏi hơi lặng người, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Cẩu Tử mặc một thân quần áo đen, thật sự cảm thấy đối phương như vậy quá quá quá quá đẹp trai!
Tạ Minh Đồ trước đây, thân hình cao cao gầy gầy, mặc những bộ quần áo cũ rộng thùng thình không phù hợp lắm, quần áo quá rộng khiến anh trông có vẻ rất gầy ốm.
Hiện tại mặc vào bộ quần áo vừa vặn, quả thực là kiểu dáng người đàn ông có thể gặp nhưng không thể cầu,
Mặc một bộ quần áo đen tuyền, vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai!
Quả nhiên là người đẹp vì lụa, màu đen rất rất hợp với anh.
Chính bản thân Tô Hiểu Mạn cũng chưa phát hiện cô bật cười: “Tạ Minh Đồ, sao anh lại thay quần áo vậy?”
Hai ngày nay đối phương biến hóa quá lớn. quả thực chính là một cuộc cải tạo lớn với lưu lạc Cẩu Tử.
Tạ Minh Đồ cười chớp chớp mắt, sự “vừa lạnh lùng vừa ngầu lòi” mà Tô Hiểu Mạn nhìn thấy trước đó bỗng dưng biến mất tăm, trở về thành “chú chó lớn cười ngây ngô”.
“Mạn Mạn thích không?”
Tô Hiểu Mạn: “... Đây là quần áo của anh, em có thích hay không thì có liên quan gì, có thích, em cũng không mặc được.”
Cô vừa dứt lời, Chu Hiểu Phượng ở bên cạnh bắt đầu “chậc chậc” hai tiếng, che tai lại né sang bên cạnh hai bước rồi cô ấy hướng về phía xe vận chuyển mà đi, tựa hồ không muốn nghe cuộc đối thoại giữa đôi vợ chồng này,
“Xưởng quần áo cho.”
Tạ Minh Đồ cõng Tô Hiểu Mạn lên, kể cho cô những chuyện phát sinh hôm nay, hôm nay bọn họ chạy xe đi vận chuyển hàng hóa, có một nhà nhận hàng là xưởng quần áo trong thành phố, Người trong xưởng nghe CHứa Cần nói Tạ Minh Đồ có thể nghe tiếng để sửa máy kéo, cảm thấy rất tài giỏi, trùng hợp là trong xưởng bọn họ cũng có cái máy may bị hỏng, không tìm ra được nguyên nhân, trêu ghẹo bảo anh đi “nghe thử”.
kết quả là anh vừa nghe thử, thật sự tìm được ra nguyên nhân máy móc hỏng hóc.
Vì tỏ lòng cảm ơn nên bên xưởng quần áo muốn tặng hai bộ quần áo, để anh tự chọn.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ kiếm được quần áo bằng bản lĩnh.
Tô Hiểu Mạn ôm cổ Tạ Minh Đồ, trước lạ sau quen, giờ cô đã ở trên lưng Tạ Minh Đồ thành quen rồi, Tạ Minh Đồ nói sẽ cõng cô về nhà, cô cùng không cố gắng cứng cỏi dùng nạng chống, không khách khí bò lên lưng đối phương.
Nghe nói chuyện này từ miệng Tạ Minh Đồ, một phương diện Tô Hiểu Mạn thấy vui mừng, về phương diện khác lại cảm thấy thật thần kỳ.
Hình như tai Tạ Minh Đồ mẫn cảm hơn so với người bình thường rất nhiều.
“Thính lực của anh tốt quá! Tạ Minh Đồ, anh từng nghe nói thuật phong nhĩ trong thần thoại hay các câu chuyện xưa chưa?”
Tạ Minh Đồ cười lắc lắc đầu.
Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, trong lòng ngẫm lại thấy cũng đúng, những năm này vừa cũ kĩ vừa cổ hủ, có những chuyện không thể nói rõ ra được.
Thuật phong nhĩ, thiên lý nhãn cũng đều là những nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, người bình thường sao có thể có được năng lực như bọn họ chứ?
Tô Hiểu Mạn cũng chỉ cho là tai Tạ Minh Đồ thính hơn so với người bình thường một chút, cũng không có nghĩ gì nhiều hết.
Cô duỗi tay về phía trước, nắm lấy vành tai Tạ Minh Đồ, vành tai anh hơi lạnh lẽo, mềm mại, xem như một chỗ tương đối có thịt trên người anh.
Cả người Tạ Minh Đồ cứng đờ, hơi hơi né một chút sau đó thành thành thật thật chịu đựng cô xoa nắn.Anh cảm thấy những chỗ bị đối phương xoa qua giống như là châm lên một ngọn lửa, nóng rực lên khiến tim anh đập càng ngày càng nhanh hơn.
Toàn bộ lỗ tai sắp bị ngọn lửa nóng rực kia thiêu đỏ, ốc nhĩ vang lên tiếng ầm ầm, làm gì còn nghe được thanh âm nào khác.
“Thuật phong nhĩ là một người có thể nghe thấy thanh âm từ rất xa.” Tô Hiểu Mạn buông tay phải xuống bên vành tai anh, cũng không biết có phải vừa rồi cô dùng lực mạnh quá hay không, toàn bộ tai của đối phương đỏ bừng lên.
Vành tai lại càng đỏ như sắp nhỏ máu.
Tô Hiểu Mạn hơi hơi chột dạ, hoài nghi có phải ban nãy mình hơi quá mức hay không?
Chột dạ nên Tô Hiểu Mạn hơi cúi đầu, nghiêng đầu xẹt qua vành tai đỏ bừng của đối phương, ánh mắt dừng lại ở sườn mặt của anh.
Dưới ánh sáng sắp tàn ấm áp của hoàng hôn, đường cong cằm sắc bén lại càng thêm rõ ràng hơn, độ dày môi vừa khéo, nhiễm lên màu cam hồng nhàn nhạt khiến hình dáng càng thêm trong sáng, khóe miệng cong lên tự nhiên rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tạ Cẩu Tử thật đúng là một Cẩu Tử rất đẹp trai.
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm nếu nhóc này mà “thay đổi hình dạng” sớm một chút, phỏng chừng không tới lượt cô đã bị những gia đình muốn nuôi con rể từ bé mua đi, với cái tính kia của Tôn Mai, chắc chắn sẽ đồng ý bán đứa con trai không phải con ruột của mình này, đổi lấy một số tiền tài.
Những người đàn ông đẹp đẽ cũng giống như những cô gái xinh đẹp, chạm tay là bỏng.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Bản thân Tạ Minh Đồ không biết rằng anh rất đẹp hay sao? Hay là anh cố ý làm như vậy? Tô Hiểu Mạn thường xuyên cảm thấy anh là một con chó lớn ngốc nghếch, nhưng có đôi khi lại nhịn không được mà nghĩ, chú chó khờ khạo này không hề đơn giản như bề ngoài anh biểu hiện ra.
Có lẽ là do biết đối phương là boss vai ác trong tiểu thuyết gốc, khó tránh khỏi mang theo một cái kính lọc để nhìn anh.
Đại ma vương có thể là một chú chó khờ khạo thành thật ư?
— Ít nhất ở trước mắt cô vẫn là một chú chó khờ khạo.
Cô không có thấy những thứ độc ác nham hiểm xảo trá khác trên người anh, thế nên Tô Hiểu Mạn vô pháp liên hệ anh với cái từ gọi là vai ác với nhau được.
Trong đầu lại càng rõ ràng rằng, lúc Tạ Minh Đồ ở chung với chính mình sẽ nghe lời, thành thật, ngốc nghếch, khờ khạo, thích nhìn cô cười ngây ngô, không bao giờ làm trái ý cô…. Cũng đẹp trai nữa.
Cằm cô để lên cơ vai dày rộng của đối phương, Tô Hiểu Mạn mím môi, nếu nói “người dựa quần áo, đẹp dựa trang điểm”, mới vừa rồi cô đột nhiên ý thức được rằng, trừ bỏ bộ quần áo trên người lúc này, có lẽ từ nhỏ tới lớn Tạ Minh Đồ chưa từng được mặc quần áo mới, ống quần đều bị rách tung tóe.
Tô Hiểu Mạn im lặng, thấy đau lòng thay anh.
“Tạ Minh Đồ, chờ sau này có thời gian, em sẽ làm cho anh một bộ quần áo mới nhé.”
Hô hấp Tạ Minh Đồ hơi dừng lại, liều mạn đè nén cảm xúc mừng như điên điên cuồng sinh sôi ở trong lòng xuống, nỗ lực dùng thanh âm vững vàng nói: “Cảm ơn Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn thả lỏng cơ thể, trong đầu bắt đầu đo đếm xem nên làm cho anh bộ quần áo như thế nào.
Tạ Minh Đồ cõng cô đi về phía trước, chỉ cảm thấy sau lưng nặng trĩu, hiện tại anh đang cõng người quan trọng nhất đời này của mình.
Chạng vạng vào mùa thu, gió thu lạnh lẽo thổi lá cây rung rinh, các loại côn trùng trên núi rừng vẫn chưa hoàn toàn thôi ồn ào, cách đó không xa còn có tiếng người, nhưng mà tại thời khắc này, những thanh âm đó anh không nghe được gì cả, anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở mềm nhẹ của cô.
Khi còn nhỏ, Thế giới của Tạ Minh Đồ chỉ có những âm thanh ầm ĩ hỗn tạp, vô luận anh trốn tránh như thế nào, nhưng thanh âm chanh chua chói tai đó cũng đều vô tình hay cố ý lọt vào lỗ tai anh. Những lúc cõng người khác, thường xuyên có những thanh ấm xấu xa độc ác phát tiết nỗi lòng của chính mình phát ra, còn có những kế hoạch ích kỉ âm độc, bọn họ cho rằng không ai nghe được hết, nhưng mà cố tình bản thân anh lại nghe thấy được.