Vợ Diêu Chấn Giang và mẹ cô liếc nhau, cả hai đều rất đồng tình. Vợ Diêu Chấn Giang còn lo lắng dặn dò: “Vậy dạo này anh cũng đừng đi sau núi nữa, đừng để đụng mặt họ.”
Diêu Chấn Giang cẩn thận đặt con gái lên giường: “Vợ yên tâm, anh biết rồi. Anh bán được nhiều tiền lần này, trong thời gian ngắn sẽ không đi nữa.”
Huống chi, chuyện Diêu Tư Manh dẫn người nhà anh cả và nhà anh hai lên sau núi đào đồ, chắc chắn sẽ không giấu được lâu.
Hắn không muốn bị bà con trong thôn gộp vào cùng nhóm với bọn họ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Diêu Chấn Giang mang theo nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Hắn có một dự cảm, lần này chính lời tố cáo của Diêu Tư Manh giành cho nhà họ Phó sẽ hoàn toàn chặt đứt đường lui của cô ta, đem tài sản của tập thể đi bán ư ?
Chậc !
Trò hay còn ở phía trước!
Hắn lắc lắc đầu, tạm thời quẳng hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi nói đến chuyện chính: “Đúng rồi vợ, lần này anh có mang về một ít thịt heo và xương sườn cho em. Em bảo thịt lợn rừng không có nước để nấu canh mà.”
Nghe vậy, trên mặt bà Hồ nở nụ cười, cảm thấy con rể thật là chọn không sai rồi.
Vợ Diêu Chấn Giang gật đầu, rồi lại nói: “Đúng rồi, hôm nay anh nhớ cầm bao tải đi lãnh lương.”
Bằng không, dựa theo tính tình của mẹ Diêu mẫu, ai biết bà ta có lấy luôn phần lương thực của nhà họ hay không.
“Anh biết rồi.”
Mấy người nói chuyện thêm một lát, Diêu Chấn Giang mới đi ra ngoài, đến nhà họ Phó giúp làm gạch đất.
Thần ca đã nói với hắn, không chỉ muốn làm giường đất, mà còn muốn sửa phòng làm một gian bếp nhỏ, nên cần rất nhiều gạch đất.
Đến giữa trưa, lúc Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn trở về, Diêu Chấn Giang và Phó Vọng Sơn đã làm xong thêm một đống gạch mộc nữa, đang xếp phơi nắng.
Nhìn đống gạch mộc xếp đầy bên cạnh, Diêu Chấn Giang nói: “Nhiều như vầy là tạm ổn rồi. Chờ phơi khô, cháu tìm thêm mấy anh em nữa đến giúp, chắc chỉ hai ngày là có thể sửa xong thôi.”
Mẹ Phó cảm kích nói: “Chấn Giang, thật là làm phiền cháu quá, cô cũng không biết phải cảm ơn cháu thế nào mới phải.”
Diêu Chấn Giang cười : “Cô, cô đừng khách sáo như vậy. Trước đây Thần ca và chú Phó dẫn mọi người lên núi, giúp mọi người săn được không biết bao nhiêu là lợn rừng, giờ Phó gia có việc, đã có lời, ai cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ mà.”
Nói là nói vậy, giúp đỡ là do tình cảm, không giúp cũng là bình thường.
Mẹ Phó trong lòng hiểu rõ, thấy hắn mồ hôi nhễ nhại, vội vàng quay vào nhà rót nước.
***
Dương gia
Ở đối diện, Chu Vân rướn cổ nhìn qua cửa sổ, thấy Phó gia bận rộn, bên cạnh còn chất một đống gạch mộc lớn như vậy, liền bĩu môi.
Ông Dương ngập ngừng một lát, nói: “Hay là chúng ta cũng làm giường đất đi?”
“Làm cái gì mà làm?” Lời vừa thốt ra, Bà Thái quay đầu lại mắng xối xả: “Lương thực ở trong bụng khiến ông khó chịu hay sao? Cả ngày cứ muốn làm mấy chuyện tốn công tốn sức!”
Ông Dương bị vợ mắng thì ngậm miệng lại, ở Dương gia, ông là người không có chút quyền lên tiếng nào, cho nên ông cũng rất ít khi nói chuyện.
Lần này khó khăn lắm mới đề xuất được một câu, lại bị vợ giận dữ mắng một trận.
Chu Vân cũng không vui vẻ gì, “Ba, tốn công tốn sức làm gì? Không phải đã nhặt được nhiều củi khô rồi sao? Đến lúc đó cứ sưởi ấm trong phòng là được.”
Bà Thái há miệng, đắc ý nói: “Đúng vậy, đều là cùng đi nhặt, chúng ta cứ lấy nhiều một chút để đốt, họ cũng không thể nói gì được.”
“Ai như nhà đối diện kia, cả ngày rảnh rỗi không có việc gì.”
Ông Dương cúi đầu, không nói.
Còn về phần Dương An Phúc, lúc không đi làm thì cứ nằm ườn trên giường, thấy đã đến giữa trưa, liền hỏi: “Mẹ, bao giờ có cơm ăn đây!”
Bà Thái vội vàng đứng dậy: “Mẹ đi nấu đây.”
“Mẹ, lát nữa không phải là phân lương sao? Hôm nay giữa trưa làm một bữa bánh mì bột trắng mà ăn đi.” Dương An Phúc đưa ra yêu cầu.
Chu Vân có chút bất mãn: “Bột trắng chỉ có năm cân thôi, lần này còn không biết có được phân bột trắng nữa hay không.”
Dương An Phúc bực bội nói: “Cô tính toán mấy thứ này làm gì, nhà họ Phó lần này phân lương cũng đâu có nhiều, chẳng phải họ cũng ăn bột trắng mỗi ngày đó sao?”
Bởi vì dùng chung nhà bếp, mẹ chồng nàng dâu nhà Chu Vân không ít lần bàn tán về chuyện này, lời nói ra lời nói vào đều là chê Khương Du Mạn là phá gia chi tử, ăn sung mặc sướng quen rồi, không biết "nhân gian khó khăn"..
Dương An Phúc ngoài miệng không nói gì, nhưng thực chất trong lòng lại cảm thấy, người ta đó mới là biết sống.
Chẳng phải sau một mùa thu hoạch, Phó Cảnh Thần không những không ốm đi, ngược lại tinh thần nhìn còn tốt hơn sao?
Ngược lại là hắn, gầy sọp cả người, đến một miếng bánh mì trắng cũng không được ăn.
Tiết kiệm thì tiết kiệm, đâu thể tiết kiệm kiểu này, một chút bột trắng cứ giữ mãi không ăn, định để nó có mọt hay sao?
“Ăn thì ăn.” Chu Vân nghe Dương An Phúc nói nhà họ Phó phân không được bao nhiêu lương thực, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô ta đi xúc hai chén bột mì, rồi c.ắ.n răng, thêm nửa chén nữa.
Hai chén rưỡi bột mì được làm thành bánh màn thầu trắng, cả nhà ăn kèm với rau dại, ăn đến say sưa.
Bà Thái còn nói: “Món rau dại này không tệ, chờ rảnh mẹ lại đi đào thêm một ít, mẹ nghe bà con trong thôn nói, sau núi rau dại nhiều lắm.”
“Vâng.” Chu Vân cũng vừa lòng.
Cả nhà ăn sạch sẽ, ăn xong dọn dẹp chén đũa rồi đi ra nhà bếp rửa.