Trần Ngũ xoa xoa cái tai đỏ ửng, tùy tiện chỉ tay về hướng nhà họ Phó: “Chẳng phải ở đằng kia sao?”
Dì Lý nhìn theo hướng hắn chỉ, lập tức quên bẵng chuyện cãi nhau với con trai, vội vã lao về phía nhà họ Phó.
Lúc này, phía nhà họ Phó.
Phó Cảnh Thần đã ăn xong chiếc bánh mì kẹp thịt mà Khương Du Mạn mang đến. Đồ đạc cũng đã mua sắm đủ, cả nhà đang tính toán đi xe lừa về nhà.
Vừa mới quay người, họ đã thấy dì Lý vội vàng bước tới. Nhìn bộ dạng này, có vẻ bà có chuyện gấp gáp lắm.
Mẹ Phó mấp máy môi, chuẩn bị chào hỏi.
Nhưng chưa kịp mở lời, dì Lý đã lên tiếng trước: “Chị ơi, nhà chị có bị mất trộm tiền không đấy?”
Nghe xong lời này, mẹ Phó cùng mọi người đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đồng loạt nhìn về phía Khương Du Mạn.
Tiền nong trong nhà họ đều do cô giữ, có mất trộm hay không thì cô rõ nhất.
Khương Du Mạn lắc đầu: “Không có đâu, dì. Sao đột nhiên dì lại hỏi vậy ạ?”
Những vật phẩm quý giá của cô đều cất trong Không gian, làm gì có ai trộm được.
Dì Lý liền đem toàn bộ chuyện ở cung tiêu xã kể lại một lượt, nói xong còn chốt lại: “Các cô con dâu nhà họ Diêu rộng tay bất thường như thế, vừa nhìn đã thấy có vấn đề rồi!”
Mấy người khác nhà họ Phó liếc nhìn nhau, không nói gì thêm.
Riêng Khương Du Mạn thì hơi nhíu mày, cô đã lờ mờ đoán ra được điều gì.
Dì Lý cũng không trông đợi nghe ngóng được tin tức gì từ nhà họ Phó. Nhà họ Phó không mất tiền, thì nguồn gốc tiền của nhà họ Diêu lại càng bí ẩn hơn.
Dì Lý quyết định mấy ngày này sẽ chú ý theo dõi nhà họ Diêu nhiều hơn.
Vừa nghĩ, bà vừa xua tay: “Thôi được rồi, tôi sang hỏi thăm chút thôi, nhà mấy người không mất tiền là tốt rồi. Tôi còn phải vội về nấu cơm trưa nữa, tôi đi trước đây, có rảnh mình lại nói chuyện nhé.”
“Vâng, chào dì.”
Chia tay dì Lý, cả nhà ngồi xe lừa trở về.
Vừa bước vào phòng, Khương Du Mạn đã nhìn về phía Phó Cảnh Thần: “Anh biết chuyện gì phải không?”
Lúc nãy dì Lý kể, Phó Cảnh Thần chẳng hề tỏ ra kinh ngạc chút nào. Cứ như là anh đã biết rõ nguyên nhân từ trước rồi.
“Ừm.”
Không cần Khương Du Mạn hỏi thêm, Phó Cảnh Thần đã giải thích: “Lần trước anh cùng Diêu Chấn Giang đi bán linh chi thì gặp Diêu Tư Manh.”
Khương Du Mạn tròn mắt ngạc nhiên: “Hai người chạm mặt nhau luôn sao?”
Diêu Tư Manh tìm linh chi đến mức ám ảnh, lẽ nào dù Phó Cảnh Thần và Diêu Chấn Giang đã cải trang rồi mà cô ta cũng nhận ra?
Phó Cảnh Thần rót cho cô một chén nước, nhẹ nhàng đưa tới: “Bọn anh bán xong rồi, cô ta mới đến.”
“A ?” Khương Du Mạn suy nghĩ một chút rồi hiểu ra, cô khẽ gật gù: “Xem ra cả nhà họ đều đã nhúng tay vào chuyện này rồi. Bằng không, con dâu cả và con dâu thứ hai nhà họ Diêu sẽ không thể phung phí như vậy.”
Trong nguyên tác, sau khi Diêu Tư Manh làm giáo viên, cô ta chỉ tranh thủ thời gian lên núi tìm kiếm và bán một ít d.ư.ợ.c liệu quý, cuộc sống ung dung tự tại. Có công việc giáo viên làm bàn đạp, người khác thấy cô ta mua đồ tốt cũng chỉ nghĩ là dùng tiền lương để mua. Nhà họ Diêu từ đầu đến cuối đều không hề hay biết.
Vậy mà lần này, mọi chuyện lại thay đổi lớn đến thế.
Phó Cảnh Thần không phản đối, trong lòng anh cũng nghĩ y như cô.
Thấy Khương Du Mạn khẽ đ.ấ.m đ.ấ.m vai, anh chủ động đứng ra phía sau, đặt tay lên vai cô, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Sức tay anh vốn rất mạnh, vừa đặt lên, Khương Du Mạn đã đau điếng mà kêu lên một tiếng.
Phó Cảnh Thần, cầm s.ú.n.g không hề run tay, nghe thấy tiếng vợ than đau thì lại cuống quýt.
Khương Du Mạn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh, nhẹ nhàng oán trách : “Anh nhẹ tay thôi!”
Đúng lúc đó, mẹ Phó vừa bước vào cửa thấy cảnh này, nhăn tít mày nhìn con trai: “Cái thằng này! Xoa bóp gì mà không biết nhẹ nhàng thế hả? Ấn mạnh vào vai t.h.a.i p.h.ụ là nguy hiểm lắm đấy!”
Hồi xưa, bà được biết có một t.h.a.i p.h.ụ tháng nhỏ, chỉ vì ấn vai quá mạnh mà sau đó mất cả con. Từ đó, bà Phó luôn cảm thấy việc xoa bóp vai cho t.h.a.i p.h.ụ là điều phải hết sức cẩn trọng.
Phó Cảnh Thần vừa nới lỏng tay ra thì lại khựng lại, anh nhìn kỹ Khương Du Mạn, giọng nói đầy lo lắng: “Mạn Mạn, em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Phó Hải Đường đứng sau mẹ Phó, bĩu môi nói: “Mẹ, mẹ làm gì mà quá lên thế, chị dâu có phải làm bằng đậu phụ đâu mà…”
Chưa nói dứt lời, cô bé đã bị mẹ Phó dùng cái lá cải đang cầm trên tay đuổi ra ngoài cửa.
Khương Du Mạn không khỏi bật cười. Cô thấy ánh mắt Phó Cảnh Thần vẫn dán chặt vào mình, liền trấn an: “Em không sao, mẹ chỉ quá lo lắng cho em thôi.”
Cô không muốn anh cứ mãi bận tâm chuyện này, cố tình nói sang chuyện khác: “À phải rồi, bao giờ thì sửa bếp và làm giường đất?”
“Ngay hôm nay. Người ta sắp đến rồi.”
“Chấn Giang nói, làm bếp trước. Khi đó sẽ đắp bệ bếp và dẫn ống khói lên giường đất luôn. Vừa nấu cơm là có thể sưởi ấm giường đất.”
Thật đúng là nói đến là đến.
Phó Cảnh Thần vừa dứt lời, hai người đã nghe thấy bên ngoài một tràng ầm ĩ. Bước ra xem, quả nhiên là Diêu Chấn Giang đã dẫn theo mấy thanh niên trong đội đến.
“Thần ca, chị dâu!” Mấy người vừa nhìn thấy hai người, liền chủ động chào hỏi.
Lúc nói chuyện, ánh mắt họ thường xuyên liếc nhìn Khương Du Mạn, mang theo sự tò mò đ.á.n.h giá.
“Hôm nay phải làm phiền mọi người rồi.” Khương Du Mạn là nữ chủ nhân, người ta đến giúp đỡ, đương nhiên phải nói mấy lời.
“Chị dâu không cần khách sáo vậy đâu, có phải việc gì khó khăn đâu ạ!”
“Đúng thế, chưa kể là nhà em còn được ăn thịt heo rừng đều là nhờ Thần ca, ngay cả chuyện nộp lương hôm nay được thuận lợi cũng là nhờ Thần ca cả.”
Mấy người vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Mấy việc này cứ giao hết cho bọn em lo!”
Họ nhiệt tình vô cùng, nhìn là biết đều là những người chân chất, đơn thuần.
“Vậy thì tốt quá.” Khương Du Mạn cũng cười tươi.