Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 142

 
Ngày hôm sau, chuyện nhà họ Diêu nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ đại đội.

Cho dù là người ở điểm Thanh niên trí thức, hay là các thôn dân đi theo lên núi bắt quả tang hôm qua, nhắc đến chuyện này đều thao thao bất tuyệt. Mỗi người đều có một lý lẽ, một câu chuyện riêng để kể.

Chuyện cả nhà họ Diêu lén lút trộm bán tài sản tập thể ở sau núi, xem như đã được chứng thực hoàn toàn.

“Trước kia còn không biết xấu hổ nói người khác trộm linh chi, nhà người ta không có, bản thân họ thì không biết đã bán bao nhiêu rồi, lần này gặp chuyện ... Theo tôi nói, đó là báo ứng!”

“Thôi thôi, đừng nói thế, nghe nói bị ngã nặng lắm, phải khiêng thẳng lên bệnh viện rồi.”

“Ngã nặng chẳng phải là tự mình chuốc lấy sao? Chẳng lẽ chỉ vì hắn gặp chuyện mà quên đi việc cả nhà hắn đã làm à? Đầu cơ trục lợi là tội lớn lắm đấy !”

Có người khẳng định dứt khoát: “Đúng vậy, việc nào ra việc đó chứ! Nếu không sau này ai cũng học nhà hắn, đi bán tài sản tập thể, thì còn ra thể thống gì!”

Cả đám người ngồi ở khoảnh đất bên cạnh cối xay đá, bàn tán xôn xao. Nơi này tụ tập đông người, cũng là nơi dễ dàng nhìn thấy những người đi viện trở về đầu tiên.

Dì Lý cũng thần người, bà cũng đang mong con trai mình. Xung quanh có người hỏi chuyện, bà cũng chỉ trả lời qua loa.

“Dì Lý, kia có phải con trai nhà dì không?” Đang lúc này, có người chỉ vào bóng người đang đi tới hỏi.

Nghe vậy, dì Lý vội vàng bước lên vài bước, nhìn thấy rõ thì vỗ tay một cái: “Đúng là lão Tam nhà tôi!”

Đang nói chuyện, Trần lão Tam đã đi tới.

“Lão Tam, lão đại nhà họ Diêu thế nào rồi?”

Một đám người đều trông mong nhìn, chờ Trần lão Tam lên tiếng.

Trần lão Tam đã đi một đoạn đướng rất dài, vừa đi vừa về lại còn bận rộn giúp đỡ ở bệnh viện, vừa về đã bị mọi người vây quanh hỏi dồn dập, vẫn còn th* d*c. Chờ điều chỉnh hơi thở xong, hắn mới nói: “Bác sĩ bảo, xương đùi của hắn đều nát rồi, sau này có đi lại được hay không, còn phải xem phục hồi có tốt không.”

“Cái gì?”

Nghe xong lời này, mọi người đều hít hà một hơi lạnh.

“Xương nát? Thế chẳng phải là không đứng dậy nổi sao?”

Họ chỉ nghe qua xương gãy, chứ chưa từng nghe ai nói xương bị nát.

“Thế này còn nối lại được không? Hẳn là không ảnh hưởng đến việc đi lại sau này chứ?” Có người lại hỏi.

Không chờ Trần lão Tam trả lời, dì Lý đã nói: “Lão Tam nhà tôi đâu phải bác sĩ, làm sao nó biết được?”

Quay đầu kéo con trai mình, lại cẩn thận hỏi: “Thế những chỗ khác của hắn hẳn là không sao chứ?”

Hỏi là hỏi vậy, nhưng trong lòng bà cũng không ôm nhiều hi vọng. Diêu Chấn Đông được khiêng về, cả người đều là máu. Vết thương ở chân đã nghiêm trọng đến thế, những chỗ khác e rằng cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.

Sự nghi vấn của những người khác cũng na ná dì Lý, mắt không chớp nhìn chằm chằm Trần lão Tam.

Trần lão Tam thở dài: “Xương tay cũng bị gãy, nhưng không nghiêm trọng bằng chân.”

Nói tóm lại, Diêu Chấn Đông bị gãy cả chân lẫn tay, chỉ khác nhau ở mức độ nghiêm trọng mà thôi.

Các thôn dân nửa buổi không nói nên lời.

Ở nông thôn, người ta sống dựa vào sức lực, một vốn bốn lời chính là dựa vào đôi tay và đôi chân. Diêu Chấn Đông bị thương nặng như vậy, sau này dù có lành lặn cũng chẳng khác gì người tàn phế.

Đại phòng nhà họ Diêu này, xem như là thật sự xong rồi.

Không, có khi cả Diêu gia không xong ấy.

Con trai lớn trong nhà gặp chuyện lớn thế này, làm sao mà gia đình họ có thể yên ổn được nữa?

Dì Lý mấp máy môi, giọng vẫn còn hơi run, hỏi: “Mấy anh em con đâu?”

Ba đứa con trai lớn nhà bà đều đi theo lên huyện, sao chỉ có mỗi Trần lão Tam về.

Trần lão Tam giải thích: “Mấy người nhà Đội trưởng Diêu bị ngất, không có người trông, nên mấy anh con ở lại thay ca trông chừng.”

Các thôn dân gật gù, Diêu Chấn Đông bị thương nặng đến thế, đối với nhà họ Diêu mà nói, đúng là như trời sập xuống.

Họ hỏi han thêm vài câu, chủ yếu vẫn là tình hình sức khỏe của Diêu Chấn Đông. Thấy Trần lão Tam nói đến môi khô nẻ, đợi hắn vừa dứt lời,dì Lý liền kéo tay con trai mình trở về nhà, lăn lộn từ sáng sớm, chắc lên đưa người đến bệnh viện rồi cũng chả kịp ăn uống gì, bà lo con đói lả

Hai người vừa đi, những người khác cũng nhanh chóng tản ra khỏi cối đá, bắt đầu chạy sang các nhà hàng xóm tám chuyện, truyền đạt lại tin tức Trần lão Tam vừa mang về. Tình trạng bị thương cụ thể của Diêu Chấn Đông nhanh chóng lan khắp Đội sản xuất Thạch Cối Xay.

Khương Du Mạn mỗi lần ra vào nhà đều nghe thấy ở điểm Thanh niên trí thức có người đang bàn tán chuyện này. Trong đó có cả nhà Chu Vân.

Bà Thái ngồi trước cửa nhặt đậu đũa, mắt trừng lớn: “Tay chân đều bị đứt, thế chẳng phải thành phế nhân rồi sao? Cái cô em gái kia của hắn đúng là đồ yêu tinh hại người, đêm khuya không ngủ được lại rủ cả nhà lên núi sau.”

Chu Vân bĩu môi, giọng đầy vẻ châm biếm: “Bảo sao dạo này nhà họ ăn nên làm ra thế, hóa ra là đầu cơ trục lợi!”

Chỉ cần bị gán cái mác “đầu cơ trục lợi” này vào, thì liệu chức Đội trưởng của Diêu An Quốc có còn giữ nổi hay không cũng là cả một vấn đề lớn.

“Đúng thế còn gì? Trên núi sau thì đồ tốt nhiều lắm!” Mẹ chồng con dâu bàn tán khí thế ngất trời.

Cây đổ bầy khỉ tan, giờ đây nhà họ Diêu đã không còn là cái nhà mà trước kia bọn họ phải trăm phương nghìn kế lấy lòng nữa rồi.

Các thanh niên trí thức khác nghe thấy hai mẹ con nói, cũng nhanh chóng hùa theo gia nhập. Cứ thế, đề tài này được bàn tán suốt cả một buổi chiều.

 

Bình Luận (0)
Comment