Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 144

 
Khương Du Mạn chớp chớp mắt tinh nghịch: “Để sau này con muốn cái gì, đều tìm ba ba cả!”

Phó Cảnh Thần nghiêm túc đáp lại: “Dù con có gọi mẹ trước, anh cũng sẽ không để em phải làm gì đâu.”

Khương Du Mạn cực kỳ vừa lòng với sự giác ngộ này của anh, nhưng vẫn nhấn mạnh: “Đừng để nó biết tên của chúng ta quá sớm.”

Phó Cảnh Thần lộ vẻ khó hiểu.

Khương Du Mạn liếc anh một cái: “Không thì sau này, anh sẽ không được nghe con gái gọi là Ba Ba đâu, mà là ngày nào cũng gọi Thần Thần.”

Phó Cảnh Thần nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy vô cùng ấm áp: “Đều được cả.”

Khương Du Mạn cũng nhịn không được cười theo.

Cô xoa xoa bụng, thầm nghĩ: Nếu thật sự là một cô bé đáng yêu, ngày nào cũng gọi mình là Mạn Mạn, hình như cũng không tệ lắm đâu. Chỉ không biết có được như ý không.

Không đợi cô suy nghĩ lâu, Phó Hải Đường đã gọi cả hai ra ngoài ăn sáng. Khương Du Mạn đi ra, tiện tay đưa lại chiếc chăn nhỏ cho mẹ Phó.

Mẹ Phó cũng không xem xét kỹ, đặt một đĩa dưa muối trộn dầu lên bàn ăn cho cô: “Mạn Mạn, chừng nào trường con được nghỉ hè thế?”

Khương Du Mạn đáp: “Nghe nói còn khoảng một tháng nữa ạ.”

Mẹ Phó tính toán ngày tháng, một tháng nữa thời tiết vừa lúc se lạnh, khi đó việc gieo giống lúa mì đông cũng kết thúc. Đứa bé cũng sẽ sinh ra vào khoảng thời gian đó, họ ở nhà sẽ tiện chăm sóc hơn.

“Hai ngày nay hẳn là phải gieo giống lúa mì đông rồi.” Phó Vọng Sơn nhớ lại lời thôn dân nói, mở lời.

Xuống đồng gieo lúa mì đông đương nhiên cũng được tính công điểm. Nhưng tình hình năm nay đặc biệt, gần đến lúc này rồi mà nhà đội trưởng lại xảy ra chuyện, nên hạt giống vẫn chưa được lãnh về.

Không chỉ có mấy người nhà họ, mà các thôn dân bên ngoài cũng đang thầm thì bàn tán chuyện này.

May mắn thay, trưa ngày hôm sau, Diêu An Quốc đã dẫn người nhà về đến nơi, ai nấy đều phong trần mệt mỏi.

Chỉ trong vỏn vẹn hai ngày, Diêu An Quốc như già đi đến mười tuổi, tóc bạc đi không ít.

Các thôn dân nhìn lướt qua, trừ Diêu Chấn Đông, những người khác nhà họ Diêu đều đã về. Kể cả con dâu cả nhà họ Diêu.

Mấy người phụ nữ thân thiết với cô ta thấy mắt cô ta sưng vù như quả óc chó, có chút không đành lòng: “Người nhà cô về hết à ? Không để ai ở lại trông nom sao?” Chẳng phải nói Diêu Chấn Đông bị gãy hết tay chân sao, người như vậy làm sao mà rời xa người chăm sóc được?

Con dâu cả nhà họ Diêu lau nước mắt: “Hiện giờ người còn ở bệnh viện chưa tỉnh, chúng tôi phải về lấy đồ đạc.” Đêm hôm đó đi vội vàng, chẳng mang theo được gì.

Nghe lời này, mọi người thầm kinh hãi. Hai ngày rồi mà người còn chưa tỉnh, trách gì mà người nhà họ Diêu như nhà có tang. Gặp phải chuyện như thế này, ai mà vui cho nổi.

“Con kia, còn đứng đực ra đó làm gì?” Mẹ Diêu nghe thấy tiếng con dâu cả, quay lại quát.

Từ khi biết chính vì con dâu cả đã bỏ nặng bắt con trai mình cõng, mới làm con trai mình đi không nổi, bị ngã xuống, mẹ Diêu nhìn con dâu cả cực kỳ chướng mắt.

Đã thế, con dâu cả lại còn dám chỉ trích Diêu Tư Manh, đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng sau khi nghe bác sĩ nói về vết thương của chồng, cô ta hoàn toàn hoảng sợ, không dám giở trò gì nữa. Con cái cô ta còn nhỏ, chồng lại bị như vậy, bây giờ gia đình cô ta hoàn toàn dựa vào nhà chồng.

Cho nên, dù bị mẹ chồng quát mắng trước mặt bao nhiêu người, cô ta cũng không dám cãi lại.

Chỉ còn cách lầm lũi đi theo người nhà họ Diêu trở về.

Những người khác nhìn theo bóng lưng họ, thở dài, trong lòng đầy sự ngao ngán.

Người nhà họ Diêu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Về đến nhà là họ đóng sập cổng lại, ai vào việc nấy.

Hai ngày không về, một đống việc nhà đang chờ, mỗi người đều có thứ cần phải lo liệu. Dù vậy, ai nấy đều thấy lòng mình trống rỗng, u ám.

Diêu Tư Manh về đến nhà, liền chui tọt vào phòng.

Từ lúc sự việc xảy ra, đầu óc cô ta cứ lơ mơ, không dám đối diện với thực tại.

Cô ta không hiểu.

Rõ ràng cô ta đã ngăn cản anh cả lên núi săn heo rừng để tránh vận mệnh kiếp trước, vậy tại sao, vòng đi vòng lại, anh cả vẫn bị thương nặng đến vậy?

Sống lại một đời, rất nhiều chuyện vẫn không khác mấy so với ký ức. Rõ ràng cô ta biết trước tương lai, tại sao mọi việc cứ luôn không như ý muốn?

Diêu Tư Manh không kìm được, bắt đầu tìm hiểu ngọn nguồn. Cuối cùng, cô ta nhận ra mọi chuyện bắt đầu không đúng từ vụ săn lợn rừng.

Mà xét xa hơn nữa, tất cả đều là vì nhà họ Phó.

Trước kia, nhắc đến nhà họ Phó, cô ta ghét nhất là Khương Du Mạn, cô ta cho rằng Khương Du Mạn hại cả nhà cô ta phải phân gia, rồi lại khiến cô ta mất việc.

Nhưng giờ đây, cô ta hận cả cái nhà ấy.

Chính bọn họ đã khiến nhà anh cả, anh hai cùng cô ta ly tâm, rồi anh ba phân gia.

Đặc biệt là bọn họ đã lén lút lấy trộm linh chi, giấu đi, làm cô ta mất hết thể diện.

Nếu không phải vì cây linh chi bị mất, thì sao có những chuyện sau này ? Sao cô ta llại phải nửa đêm dẫn theo anh trai, chị dâu lên núi đào thạch hộc cơ chứ ?

Nếu không như vậy, tất nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn đến nhường này!

Gia đình cô ta lưu lạc đến nông nỗi này, mỗi người nhà họ Phó đều không thể thoát khỏi liên can.
 

Bình Luận (0)
Comment