Mẹ Phó đang ngồi ngoài sân, dì Lý vừa hay cũng ở đó, đang trò chuyện. Vừa nghe con trai nói con dâu không muốn ăn canh gà, mẹ Phó không chần chừ, vội vàng vào bếp xem có thể làm được món gì khác không.
Phó Cảnh Thần đi theo vào phụ giúp.
Dì Lý không đi, tiếp tục nói chuyện với mẹ Phó, thỉnh thoảng phụ giúp một tay.
Ba người cùng làm bếp, không bao lâu, Phó Cảnh Thần đã bưng thức ăn vào phòng.
Chu Vân và bà Thái đang đứng ngoài hỗ trợ chuyền ngói, nhìn thấy toàn bộ quá trình.
"Ăn canh gà còn chưa đủ, còn đòi làm món khác nữa à? Cô ta cũng không sợ ăn thủng bụng." Giọng Chu Vân chua lè.
"Không nghe cái bà Lý kia nói gì hả? Bảo là không ăn canh gà, chê nhạt đó!"
Bà Thái xụ mặt nói: "Cả ngày chỉ biết nghĩ cho bản thân, nhỡ đồ ăn mặn quá, thằng bé b.ú sữa bị nóng thì sao? Cái nhà này cũng ngốc, đến cháu nội mình mà cũng không biết xót!"
Tư tưởng “con dâu phải có trách nhiệm sinh cháu nối dõi” đã ăn sâu bén rễ trong lòng bà ta. Dù có đối xử tốt hay bồi bổ cho con dâu thì trong mắt bà ta, mục đích cũng chỉ là để đứa cháu nội có sữa mà uống. Theo bà ta nghĩ, cưới con dâu là để sinh con, là để nối dõi. Cho nên, hành động của nhà họ Phó hiện giờ chính là vì con dâu mà bạc đãi đứa cháu trai ruột thịt, đó chẳng phải là mất gốc, là trái lẽ trời sao?
Chu Vân nghe xong, chẳng thốt ra được thêm lời chua ngoa nào. Vẻ mặt cô ta lộ rõ sự phức tạp.
Nhà họ Phó ngốc ư? Một gia đình nhìn có khí chất như thế sao có thể ngốc được, chẳng qua là quá chiều chuộng Khương Du Mạn mà thôi.
Tuy không muốn, nhưng cô ta cũng không thể phủ nhận.
Cữ cả ngày ru rú trong nhà, lại còn phải trông con, ăn một bữa cơm bình thường để đỡ thèm thì có làm sao chứ? Hồi cô ta ở cữ cũng thấy đồ ăn nhạt nhẽo, đáng tiếc chẳng có mấy ai được tâm lý như người nhà họ Phó, mà người như mẹ chồng cô ta thì chắc chắn không thể nào hiểu được.
Chu Vân không đáp lời, bà Thái một mình cũng không thể thao thao bất tuyệt mãi. Hai người chuyên tâm chuyền ngói, lợp mái cho căn nhà.
"Ngói trong thôn chẳng phải đã đổi hết rồi sao? Bọn họ lấy ngói ở đâu ra mà lợp vậy?" Dì Lý trong lúc nói chuyện với mẹ Phó, băn khoăn không thôi.
Mẹ Phó đoán: "Chắc là mua từ công xã."
"Thứ này đừng nói không dễ kiếm, cũng chẳng hề rẻ đâu, mà nhà họ nổi tiếng tiết kiệm, dè sẻn, sao lại chịu chi mạnh tay như vậy chứ?"
Dì Lý bĩu môi phàn nàn xong, như chợt nhớ ra điều gì, nói: "À đúng rồi, vài bữa nữa là mổ heo chia thịt rồi đấy, đúng là sắp đến Tết thật rồi!"
Lúc này, nghe nhắc đến chuyện g.i.ế.c heo phân thịt, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là hớn hở, vui mừng khôn xiết.
Quanh năm suốt tháng, chỉ có dịp phân thịt này thì nhà nào mới có thể được ăn thịt thà, hương vị Tết mới nồng đượm!
Dì Lý cười tít mắt: “Em nghe lão đại nhà em bảo, năm nay heo được nuôi tốt lắm, thịt vừa dày vừa béo.”
Chuyện g.i.ế.c heo phân thịt này, mọi người đều đã chờ đợi từ lâu rồi.
Mẹ Phó cũng vui, nhưng bà nói thêm một câu: “Chắc nhà chị được chia chẳng bao nhiêu đâu.”
“Ôi dào, có hề gì!” Dì Lý vô cùng chân thành: “Con trai con dâu nhà chị đều giỏi giang, cô giáo Khương lại là giáo viên ở trường tiểu học Thạch Niễn Tử, sau này còn sợ thiếu miếng ăn miếng mặc hay sao?”
“Thiệt tình mà nói, cả đội này, nói đến nhà nào con cái hiếu thuận nhất thì phải kể đến nhà cô chứ!”
Mẹ Phó và dì Lý lại cùng nhau “thổi phồng” nhau một trận.
Ai mà chẳng thích nghe lời hay ý đẹp? Dì Lý cười tươi như hoa: “Ài, nhà chúng em đông người, thế là chiếm chút lợi rồi. Không biết năm nay bốc thăm có trúng được miếng nào béo bở không.”
Những phần ngon trên mình con heo thì có hạn, ai cũng muốn có phần, mà chưa chia cho ai lại không dễ, nên Đại đội Thạch Niễn Tử mới nghĩ ra cách: cắt thịt ra thành từng phần, đ.á.n.h số rồi cho các thôn dân bốc thăm. Bà con tính toán công điểm rồi theo thứ tự đến bốc, trúng số mấy thì nhận miếng thịt mang số ấy.
Sau khi chia thịt xong, người dân cũng có thể tự do trao đổi với nhau.
Mẹ Phó không rành mấy chuyện này nên không tránh được việc hỏi thêm vài câu. Phó Hải Đường vừa đi ra ngoài, nghe thấy cũng tò mò ở một bên nghe. Dì Lý liền vui vẻ giải thích cho hai mẹ con.
Tối đến, mẹ Phó kể lại với Phó Vọng Sơn.
Phó Vọng Sơn gật gù lắng nghe. Nghe thấy bên cửa sổ có tiếng động, ông quay đầu nhìn lại.
“Tuyết rơi rồi.” Phó Hải Đường kéo tấm rèm cửa sổ ra, lên tiếng.
Nhìn từ trong nhà ra, ngoài kia tuyết lớn đang bay tán loạn, mặt đất đã phủ một lớp mỏng trắng xóa.
Phó Vọng Sơn nhìn một lát, rồi đột nhiên khoác áo vào.
“Nửa đêm rồi, ông mặc áo khoác làm gì? Định đi ra ngoài à?” Mẹ Phó ngạc nhiên.
“Tuyết rơi đột ngột, không biết bên chỗ bọn nhỏ đã đốt nóng giường đất chưa. Tôi đi châm thêm củi.”
Phó Vọng Sơn nói xong, liền đẩy cửa bước ra ngoài.
“Ngày trước còn trẻ, ông nghiêm khắc với con trai cứ như cấp trên với cấp dưới, suốt ngày bưng cái giá Tư lệnh. Giờ già rồi, lại biết thương yêu con cháu hơn nhỉ.” Mẹ Phó bật cười.
Nói thì nói vậy, trong lòng bà cũng cùng nỗi lo như ông.
Châm thêm củi cũng chẳng mất bao lâu. Không lâu sau, Phó Vọng Sơn đã trở về với cả người đầy hơi lạnh.
Ông vừa về được một lúc, ngoài sân lại rải rác vang lên tiếng giày đạp trên tuyết.
Nhiệt độ không khí giảm mạnh, mọi người trong sân cũng đều muốn đốt lò sưởi, đốt giường đất. Củi lửa đều để trong nhà bếp, nên tiếng mọi người dọn củi, trò chuyện với nhau cũng không nhỏ.
Chẳng qua, trời vừa tối còn có tiếng người, càng muộn thì chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi rào rạt.