Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 188

 
Da mặt Khương Du Mạn lại không dày, bị ánh mắt của Phó Cảnh Thần làm cho xấu hổ, hạ giọng trêu chọc, "Phó Cảnh Thần, anh có thể có chút tiền đồ hơn không hả?"

Phó Cảnh Thần nhìn chằm chằm cô, khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười, "Ở chỗ em, hình như không được rồi."

Khương Du Mạn liếc anh một cái, đón lấy tiểu Diệp đang nằm trong vòng tay anh, vùi mặt cọ cọ vào mái tóc mềm mại của con trai.

Trên người trẻ con có một mùi sữa thơm mát, ngửi mùi hương này, lòng cô dịu lại không ít, cuối cùng cũng ngăn được những suy nghĩ lung tung trong đầu, sắc mặt không còn đỏ gay gắt nữa. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì đáng phải ngại ngùng. Họ đã là vợ chồng "già" rồi, cứ ... tự nhiên thôi.

Nghĩ thông suốt, sắc mặt Khương Du Mạn trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Đối diện với Phó Cảnh Thần, cô cũng không còn thấy quá bối rối.

Nhưng sự thật chứng minh, cô đã quá tự tin vào bản thân mình.

Phải đến khi đêm xuống, mệt đến mức chẳng muốn động đậy, cô mới thấm thía sự "kinh khủng" của việc một "cầm thú" bị bỏ đói lâu ngày. Anh vẫn dịu dàng đấy, dỗ dành đấy, nhưng lại chẳng biết đủ.

Sau một đêm quay cuồng, hôm sau cô ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Tỉnh dậy, cả người như vừa bị nghiền qua, động đậy một chút là đau nhức.

Quay đầu nhìn quanh, trong phòng không có ai, nhưng trên tủ đầu giường có đặt mấy cái bánh trứng gà.

Không cần đoán cũng biết là Phó Cảnh Thần đã làm rồi mang đến để đó.

Hừ ! May là anh vẫn còn chút lương tâm, biết cô tỉnh dậy sẽ đói.

Nhưng nhìn cái tủ đó, Khương Du Mạn lại nhớ đến hình ảnh đêm qua … 

Đúng là tự mình đào hố chôn mình mà.

Thật trùng hợp, vừa nghĩ đến đó thì Phó Cảnh Thần đẩy cửa bước vào. Thấy cô đã tỉnh, mắt anh ánh lên ý cười, ngồi xuống mép giường ôm cô dậy, "Dậy ăn cơm trưa đi em."

Khương Du Mạn nghe vậy, cũng chẳng còn tâm trí mà lườm hắn, vội vàng hỏi: "Mẹ có nói gì không?"

"Không," Phó Cảnh Thần đáp, "Mẹ chỉ bảo đêm qua Tiểu Diệp ngoan, không quấy nhiều."

Nhắc đến chuyện này, Khương Du Mạn khẽ đ.ấ.m anh một cái, "Anh thật là... tối qua còn dám bế con trai đi." Làm thế thì chẳng khác nào nói với mọi người hai người họ làm gì.

Phó Cảnh Thần nắm lấy tay cô v**t v*, "Thằng bé sẽ làm em tỉnh giấc mất."

"Con làm em tỉnh còn hơn là anh không cho em ngủ!" Khương Du Mạn rút tay về, mặc quần áo rồi rời giường.

Đến bên bàn ăn, Phó Hải Đường vừa thấy cô đã vội hỏi:

"Chị dâu, anh nói tối qua chị bị cảm lạnh, hôm nay đỡ hơn chưa ạ?"

Sáng sớm, thấy Khương Du Mạn không dậy ăn sáng, cô đã cố tình hỏi thăm, biết chị dâu bị cảm lạnh còn lo lắng mãi.

"… Đỡ hơn nhiều rồi." Khương Du Mạn cũng không ngờ Phó Cảnh Thần còn bịa ra lý do này để giúp cô đỡ xấu hổ. Cô quay sang nhìn anh một cái đầy vẻ tán thưởng.

"Vậy thì tốt rồi!" Phó Hải Đường không biết chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: "May mà hôm qua mình đi vệ sinh sở đã mua được ít t.h.u.ố.c dự trữ."

Khương Du Mạn nghe thế, suýt chút nữa thì sặc. Nếu hôm qua không đến vệ sinh sở mua cái món kia, thì cô đâu có "khổ" đến vậy, vừa không được ngủ, cả người còn bị nghiền nát. Nhưng tất nhiên, những lời này, cô chỉ có thể lầm bầm trong lòng, không thể nói ra được.

Tuy nhiên, nhìn sang đầu sỏ gây tội đang vui vẻ bên cạnh, cô không thể "nén giận" nữa mà đá anh một cái dưới gầm bàn.

Phó Cảnh Thần ăn uống no đủ, bị đá mà vẫn thấy vui, còn gắp cho cô một miếng thức ăn. Khương Du Mạn: “…”

Cũng may những người khác không hỏi thêm về chuyện cảm lạnh của cô nữa.

Ăn xong bữa trưa, mẹ Phó đun nước nóng, tính tắm cho Tiểu Diệp. Đặt chậu vào trong phòng, Phó Cảnh Thần dùng tay nâng đầu con, còn mẹ Phó thì thoăn thoắt lau người cho thằng bé.

Tắm xong, Khương Du Mạn dùng chiếc chăn nhỏ quấn con lại. Chẳng kịp lau khô người, thằng bé đã thò bàn tay ướt nhẹp ra, lau thẳng vào người cô.

Như thể biết mình vừa làm chuyện xấu, vừa lau xong là nó cười tít mắt "lấy lòng" ngay. Khương Du Mạn vừa giận vừa buồn cười, đưa tay véo mũi con, "Đồ nhóc con hư hỏng."

Những ngày Tết trôi qua thật nhàn nhã, cũng chẳng có việc gì phải làm. Khương Du Mạn rảnh rỗi thì tha hồ thay đổi món, làm thêm nhiều thứ ngon cho cả nhà. Hơn mười ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của cả nhà ai nấy đều tươi tắn, khỏe mạnh hơn hẳn.

Thoáng cái, đã đến ngày Rằm tháng Giêng.

Theo quy định của Đội sản xuất, thường thì ngày này sẽ tổ chức Hội nghị Xã viên toàn thể, hay còn gọi là Hội nghị Động viên. Nội dung thường là những lời khích lệ tinh thần, đồng thời phổ biến kế hoạch sản xuất cho năm mới.

Tuy nhiên, năm nay có chút khác biệt. Đội Thạch Cối Xay cần bầu lại Đội trưởng mới, nên buổi sáng là bỏ phiếu bầu, còn buổi chiều mới là Hội nghị Động viên.

Sáng sớm, bà con thôn dân đã mang ghế ra tập trung ở sân kho.

Nhóm thanh niên trí thức cùng hai nhà họ Dương, họ Phó không có quyền bỏ phiếu nên không ra khỏi nhà. Buổi chiều, sau khi Đội trưởng mới đã được bầu, đến lúc khai Hội nghị Động viên thì họ mới cùng nhau ra ngoài.

Tháng Giêng trời vẫn còn lạnh thấu xương. Ở sân kho đốt vài đống củi lớn, bà con thôn dân tự tìm chỗ ấm áp quây quần lại.

Khương Du Mạn và gia đình chiếm được một vị trí ấm cúng. Tiểu Diệp nằm trong lòng ba, đôi mắt tròn xoe đảo quanh nhìn ngó khắp nơi.

Bà con thôn dân thấy thằng bé liền thích ngay, không kìm được lời khen: "Cô giáo Khương, con nhà cô tuấn tú thật đấy, lớn lên cũng chắc nịch."

"Nhìn là thấy thông minh lanh lợi rồi."

Trong số những người đang nói chuyện, có người Khương Du Mạn nhận ra, nhưng cũng có những gương mặt hoàn toàn xa lạ. Nhưng ai khen Tiểu Diệp, cô cũng vui vẻ đáp lại vài câu.

 

Bình Luận (0)
Comment