Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 194

 Nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người, Diêu An Quốc vội vàng mở cửa ra giải thích: “Cái đồng hồ bị Tư Manh làm sứt một góc rồi. Chúng tôi muốn mua một cái mới để trả lại.”

Vừa nghe lời này, đám đông đang ồn ào lập tức im lặng.

Bà Mạnh nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật không?" Bà ta không muốn cái đồng hồ bị hỏng. Nhưng nhà họ Diêu có thể lương tâm đến thế sao?

“Thật mà.” Diêu An Quốc trầm giọng nói.

Bà Mạnh đ.á.n.h giá mấy lượt, nghĩ bụng nhiều người chứng kiến thế này, Diêu An Quốc cũng không dám lừa mình. Lúc này bà ta mới lầm bầm: “Cái đồng hồ tốt thế cũng làm hỏng được."

"Thê phải đợi bao lâu nữa?”

Dù sao có không tin cũng không có cách nào. 

Khương Du Mạn đứng ở cửa nhà mình, nghe hai người thương lượng chốt hạ năm ngày để trả đồng hồ mới, cô khẽ nhíu mày.

Người khác tin hay không, cô không rõ, nhưng riêng cô thì thật sự không tin chút nào.

Mới đưa đến có mấy ngày, làm sao có thể làm hỏng được? Nếu không hỏng, thì chẳng có lý do gì để không trả lại.

Trừ phi... Đồng hồ đã không còn.

Càng nghĩ, Khương Du Mạn càng cảm thấy có khả năng, nếu không vì sao con dâu cả nhà họ Diêu lại sống c.h.ế.t không chịu trả lại tam chuyển một vang?

Mọi việc đều có dấu vết.

Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, cô liền đem chuyện này kể lại cho Phó Cảnh Thần nghe. Bây giờ có chuyện gì, cô đều có thói quen chia sẻ với anh.

Phó Cảnh Thần là một người lắng nghe tuyệt vời. Anh ôm tiểu Diệp vỗ về, Khương Du Mạn ngồi bên cạnh trò chuyện.

Nói được một lúc, Khương Du Mạn thấy ánh mắt Phó Cảnh Thần cứ nhìn chằm chằm mình, trong mắt ngập tràn ý cười.

Cô khựng lại, bực bội hỏi: “...Anh có đang nghe em nói chuyện không đó?”

“Có nghe.”

Khương Du Mạn trừng mắt: “Vậy sao anh cứ nhìn em mãi, không nói lời nào?”

“Anh thích nhìn em nói chuyện.” Phó Cảnh Thần cười nói.

Khương Du Mạn : “……”

Cô biết ngay mà.

Cái ánh mắt đó của anh, đâu giống như đang quan tâm đến chuyện cái đồng hồ chút nào.

Thật là một nam nhân đáng ghét!

Làm hại mặt cô cũng nóng lên, không dám nhìn thẳng vào cô.

Cuộc sống riêng của hai người hòa thuận vui vẻ, cuối tuần trôi qua đặc biệt vui sướng.

Nhưng nhà họ Diêu thì không được như vậy.

Diêu Tư Manh bị hủy hôn, của tam chuyển một vang cũng phải trả lại hết!

Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ là, cái đồng hồ đã bị hai chị dâu bán đi mất rồi.

Giờ bà Mạnh làm ầm ĩ đòi đồng hồ, cả đội đang chờ xem trò cười, chuyện này lại do Đại đội trưởng đích thân ra mặt giải quyết...

Cả gia đình họ Diêu như bị đặt trên lửa.

Nhưng cứ nhắc đến chuyện lấy tiền ra, hai con dâu nhà họ liền trở mặt không nhận người. Số tiền chung trong nhà lại không đủ để mua đồng hồ mới.

Diêu Tư Manh bị ép đến phát điên, cả ngày đ.á.n.h nhau túi bụi với hai chị dâu.

Mắt thấy cả nhà sắp phát điên đến nơi, hai chị dâu mới bất đắc dĩ móc tiền ra.

Nhưng ... vẫn không đủ.

Chị dâu thứ hai khinh thường nói: “Cô nghĩ cái đồng hồ này dễ bán lắm sao, muốn bán được phải hạ giá thôi. Bọn tôi lúc đó chỉ bán được có nhiêu đó tiền, giờ cũng chỉ có thể đưa ra nhiêu đó thôi.”

Nói trắng ra, chuyện này người chịu thiệt vẫn là Diêu Tư Manh.

Nhưng hai phòng bọn họ đã bị Diêu Tư Manh hại t.h.ả.m đến thế, Diêu Tư Manh trong lòng họ sớm đã không còn là em chồng nữa, mà không khác gì kẻ thù đâu.

Kẻ thù xảy ra chuyện, bọn họ càng vui vẻ.

“Đồ của tôi bị các người bán rẻ, giờ các người còn không chịu đưa đủ tiền ?! Các người hại t.h.ả.m tôi rồi !”

Nghe vậy, mắt Diêu Tư Manh đỏ ngầu như người điên.

Cô ta không tài nào hiểu được, tại sao mình lại đi đến bước này! Rõ ràng cô ta đã trọng sinh về thời điểm tốt nhất, tại sao kết cục cuối cùng lại không tốt hơn kiếp trước ?

Không, ngay cả kiếp trước, tình cảnh của cô ta cũng không t.h.ả.m hại đến mức này!

Kiếp trước, hai người anh trai bị thương tật là do lợn rừng tấn công trên núi, hai chị dâu không có lý do để trách móc cô ta.

Nhưng lần này, mọi vết thương trên người hai người hai anh đều bị hai chị dâu đổ hết lên đầu cô ta. 

“Anh cả cô bị cô làm hại thành tàn phế, sao cô không nói cô đã hại anh trai cô t.h.ả.m rồi?” Con dâu cả nhà họ Diêu nhếch mép cười khẩy, thái độ càng lúc càng hung hăng, điên cuồng. Cô ta nói ra, lại khiến Diêu Tư Manh nghẹn lời, không thể đáp lại.

Cha mẹ Diêu đứng bên cạnh chỉ biết cúi gằm mặt, không một ai dám đứng ra bênh vực hay nói đỡ cho Diêu Tư Manh một lời.

Lúc này, Diêu Tư Manh vừa tuyệt vọng lại vừa uất hận.

Mọi chuyện sở dĩ thành ra thế này, không thể phủ nhận là do cô ta đã quá bốc đồng.

Vì biết rõ thân phận và tình cảnh khó khăn của mình trong gia đình, cô ta nôn nóng muốn kết hôn với Mạnh Phong Cường. Mắt thấy hắn sắp trở về đơn vị rồi mà vẫn chậm chạp chưa đả động gì đến chuyện cưới xin, cô ta rất sốt ruột.

Hôm diễn ra Đại hội động viên, Diêu Tư Manh không nén nổi, muốn đi tìm Mạnh Phong Cường để hỏi cho ra nhẽ. Nào ngờ, cô ta lại thấy hắn đang vui vẻ trò chuyện, cười nói cùng Phương Tích Văn. Ngay lập tức, chuông báo động trong lòng cô ta réo vang: Kiếp trước, dường như Mạnh Phong Cường và Phương Tích Văn đã có chút gì đó không bình thường.

Vì vậy, lúc đi làm, cô ta không kiềm được mà tìm đến gây sự với Phương Tích Văn. Trong lúc cãi vã, hai người giằng co, cô ta rõ ràng chỉ tùy tay đẩy nhẹ một cái, ai dè lại đẩy Phương Tích Văn ngã xuống dốc?

Giờ đây, hôn sự tan vỡ, chẳng những tiền sính lễ không cánh mà bay, mà danh tiếng của cô ta cũng đã hoàn toàn bị hủy hoại!

Nghĩ đến những chuyện này, móng tay Diêu Tư Manh cơ hồ muốn cắm phập vào da thịt. Cô ta điên cuồng vắt óc tìm cách giải quyết, cô ta hiểu, hiện tại, trừ chính bản thân mình ra, không có bất kỳ ai có thể giúp được cô ta.

 

Bình Luận (0)
Comment